“Vậy thì tốt rồi!” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố, chúng ta nên làm gì tiếp theo sau khi bắt sống được quốc vương của Long Quốc?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Không phải con nói rằng có một vị giáo chủ U Minh ở điện Thiên Canh sở hữu tà thuật có thể điều khiển suy nghĩ của người khác sao?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Đúng vậy, có rất nhiều người tài ba cũng không ít người kỳ dị ở trong điện Thiên Canh. Vị giáo chủ U Minh kia rất thành thạo một tà thuật gọi là thuật mê hoặc, có thể kiểm soát suy nghĩ của người khác, nói người kia làm cái gì, y sẽ là theo cái đó.”
“Vậy là tốt rồi, sau khi bắt được quốc vương của Long Quốc, chúng ta sẽ để Giáo chủ U Minh sử dụng thuật mê hoặc để quốc vương của Long Quốc biến thành con rối của chúng ta. Chúng ta làm cái gì, thì ra làm cho quốc vương của Long Quốc theo ý chúng ta mà ban thánh chỉ!” Ngụy Nghiêm nói.
“Hay lắm! Thủ đoạn của bố thật là cao tay, so với ép buộc hoàng đế ra lệnh cho chư hầu thì lại càng thêm cao minh. Đến lúc đó, quốc vương của Long Quốc sẽ là bù nhìn của nhà họ Ngụy chúng ta, thậm chí quốc vương của Long Quốc cũng phải nghe lời nhà Ngụy chúng ta, làm việc cho nhà họ Ngụy chúng ta!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Đúng vậy, đến lúc đó, quốc vương của Long Quốc vẫn sẽ là quốc vương của Long Quốc. Những người khác không thể nhìn ra điều gì khác biệt, họ chỉ nhận thấy rằng suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913509/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.