Nghĩa trang liệt sĩ thành phố Đà Lạt.
“Bộ trưởng Ngụy, ông đã cầm điện thoại lâu như thế rồi, rốt cuộc là ông có gọi cho Hộ soái Lê không? Nếu như không gọi thì cất điện thoại đi!” Quốc vương Long quốc thấy Ngụy Nghiêm cứ luôn không muốn gọi cho Lê Vĩnh Thiên nên cũng không muốn miễn cưỡng ông ta.
“Quốc vương Long quốc, tôi gọi, tôi gọi, tôi lập tức gọi cho Hộ soái Lê để thể hiện thái độ vì nghĩa quên thân của tôi!” Ngụy Nghiêm biết con gái gặp tai họa, dù sao cũng không cứu được con không bằng tự mình xây dựng hình tượng một người vĩ đại vì nghĩa quên thân.
“Mau gọi đi! Gọi điện thoại xong là xong rồi. Sứ giả nước Lang Quốc phái đến đã đến Long Đô rồi, ta phải mau chóng về Long Đô để chuẩn bị tiếp nhận việc nước Lang Quốc đầu hàng.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ gọi cho Hộ soái Lê ngay lập tức.” Tay Ngụy Nghiêm run lẩy bẩy, mở điện thoại.
Bây giờ ông ta đã vô lực hồi thiên, nếu như một mực che chở cho con gái, nhất định sẽ dẫn đến họa diệt thân!
Chuyện đến nước này, chỉ có thể từ bỏ con gái mà cứu lấy thân mình.
Đúng lúc Ngụy Nghiêm đang gọi cho Vĩnh Thiên, điện thoại ông ta lại vang lên.
Tiếng điện thoại vang lên đột nhiên thế này làm cho Ngụy Nghiêm vốn đã căng thẳng giật nảy mình.
Ông nhìn số gọi đến, thấy là con gái Ngụy Thái Phượng gọi đến.
Ngụy Nghiêm không thể cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913308/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.