“Anh biết điều đó, nhưng anh muốn gặp mẹ sớm một chút, nên anh đã tạo chút áp lực cho họ, nếu không họ sẽ lười biếng.” Lê Uy Long nói.
“Anh là Hộ soái bảo vệ, sao bọn họ có thể dám không hoàn thành mệnh lệnh của anh? Anh không nhất thiết lúc nào cũng gọi điện cho Trương Minh Nguyệt, như vậy sẽ tạo áp lực quá lớn với cô ta.” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức nhẫn nại, hạn chế gọi điện thoại cho cô ta.” Lê Uy Long nói.
Thành phố Vĩnh Thụy.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng vẫn đang canh gác ở bệnh viện, đợi Đỗ Lượng tỉnh lại.
Chín giờ tối, cuối cùng Đỗ Lượng cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, hơn nữa cũng đã qua cơn nguy kịch.
Sau đó Đỗ Lượng được chuyển đến một gian phòng bệnh cao cấp.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng cũng đã có thể vào phòng bệnh thăm con trai của mình.
“Bố, mẹ, mắt trái của con đã bị đánh vỡ, không thể nhìn được nữa, bác sĩ nói con đã bị chột một mắt, con không muốn sống nữa.” Đỗ Lượng vừa khóc vừa nói.
“Con trai, con phải mạnh mẽ lên, con không được nghĩ đến chuyện vứt bỏ bản thân được, mẹ nhất định sẽ tìm người chữa lành mắt cho con.” Ngụy Thái Phượng an ủi nói.
“Những mà, bác sĩ đã nói rằng mắt của con không thể nào chữa được nữa, mẹ còn có cách nào khác sao?” Đỗ Lượng nói.
“Bác sĩ cũng nói rằng nếu có thể đổi mắt, con có thể nhìn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913151/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.