Nhiều năm qua, Lê Tuyết Tương cảm thấy rằng bà ấy đã mắc nợ con mình quá nhiều nên chưa từng dám đến nhìn mặt Lê Uy Long một lần.
Bởi vì khi đó, bà ấy đã nhẫn tâm lừa dối con trai mình và khiến cho thằng bé ngộ nhận là bà ấy đã chết, sau đó bỏ mặc thằng bé ở lại và chạy đến thành phố Vĩnh Thụy một mình.
Tuy rằng, mục đích ban đầu của bà ấy làm vậy là muốn rèn luyện cho của Lê Uy Long một tinh thần chiến đấu kiên cường, để thằng bé không có vướng bận gì mà chuyên tâm hoàn thành việc lớn.
Chỉ là, khi Lê Uy Long đã công thành danh toại và trở thành hộ soái bảo vệ đất nước đầu tiên của Long quốc, bà ấy liền không có can đảm nhìn lại mặt con trai của mình.
Vì bà sợ Lê Uy Long trách mắng bà ấy năm đó đã lừa gạt anh, bỏ anh một mình rồi bỏ đi nơi khác bạt vô âm tín, nay thấy sự nghiệp anh thành công như vậy mới chịu quay về nhận mặt.
“Dì Lê, người chống lưng mà cháu đang nói đến thực sự không phải là một tên hề vớ vẩn nào đó mà là một người có thân thế không thể khinh thường, chức danh của anh ấy còn lớn hơn cả chức danh bộ trưởng mấy cấp bậc.”
Khi Triệu Đình Vũ thấy Lê Tuyết Tương có vẻ coi thường người chống lưng của anh ta liền trực tiếp nói thêm.
“Được rồi, dì tin cháu. Tuy nhiên, cho dù cháu có cả một chỗ vững chắc, người ta cũng chưa chắc đã giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913142/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.