Nhưng, cho dù Lê Tịnh Vi cầu xin như thế nào, hai tên đàn em của Đỗ Lượng cũng không ngừng đánh đập.
Lê Tịnh Vi chỉ đành bò đến dưới chân Đỗ Lượng, quỳ ở trước mặt anh ta, cầu xin nói: “Cậu chủ, cầu xin anh tha cho mẹ tôi đi!”
Đỗ Lượng cúi mắt đánh giá Lê Tịnh Vi đang quỳ trước mặt mình, nhìn thấy bộ dáng cô ấy vô cùng thanh thuần đáng yêu, đồng phục học sinh bị nước mưa làm cho ướt sũng dính chặt vào cơ thể của cô ấy, phác hoạ tuổi trẻ mơn mởn vô cùng tinh tế.
Mái tóc đẹp ướt sũng dính trên khuôn mặt tròn xinh đẹp trắng nõn, giống như đoá hoa sen mới nở, vô cùng mê người.
Trên lông mi cong dài đọng một giọt nước, cái mũi nhỏ thẳng tắp, đặc biệt là đôi môi anh đào nhỏ nhắn...
Bởi vì Lê Tịnh Vi quỳ ở trước mặt anh ta, tư thế này khiến anh ta nhất thời sản sinh ra một loại ý nghĩ vô cùng tà ác...
“Tôi có thể buông tha cho mẹ cô, nhưng cô phải đồng ý một chuyện với tôi.” Đỗ Lượng nói.
“Chỉ cần anh chịu tha cho mẹ tôi, chuyện gì tôi cũng đều có thể đồng ý với anh!” Lê Tịnh Vi vì cứu mẹ mình, không chút suy nghĩ trực tiếp liền đồng ý.
Lê Tuyết Tương từng nói với cô ấy, bà ấy không phải là mẹ ruột của cô ấy.
Mười tám năm trước, cô ấy chỉ là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi ở ven đường, Lê Tuyết Tương đi ngang qua, có lòng tốt nhận cô ấy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913128/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.