Đến tầng hai mươi sáu, Trương Minh Nguyệt thấy quốc vương Long quốc đứng ở giữa được Quan Hồng và cấm vệ bao bọc lại.
Thấy quốc vương Long quốc bình tĩnh đứng ở đó, Trương Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm được.
Nếu như quốc vương Long quốc có vấn đề gì, thì bản thân thiếu cẩn trọng rồi.
“Quốc vương, thuộc hạ bảo vệ không chu đáo, khiến quốc vương phải kinh hãi, xin quốc vương xử tội!” Trương Minh Nguyệt tiến về phía trước nói.
“Trương Minh Nguyệt, đặc vụ của địch lợi dụng cơ hội để trà trộn vào, tôi không trách cô.” Quốc vương Long quốc độ lượng nói.
“Cảm ơn quốc vương.” Trương Minh Nguyệt cảm kích nói. Không ngờ khiến quốc vương Long quốc phải chịu kinh hãi như vậy, vậy mà không trách bản thân.
“Lúc nãy khi nguy hiểm cận kề, nhất định là do mọi người cố gắng giết địch, tôi mới được thoát nguy, tooi cảm ơn mọi người.” Quốc vương Long quốc nói.
“Quốc vương quá khách sáo rồi, bảo vệ quốc vương, là chức trách của thuộc hạ, quốc vương không cần phải cảm ơn.” Trương Minh Nguyệt được khen mà lo sợ, không ngờ quốc vương Long quốc không chỉ không xử tội xuống mà còn cảm ơn, đây đúng là vị quốc vương ngàn năm khó thấy!
“Vừa rồi tòa nhà đối diện đột nhiên phát nổ, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quốc vương Long quốc hiếu kì hỏi.
“Thưa quốc vương, vừa nãy có một đặc vụ muốn dùng súng bazooka bắn người, đã bị tôi từ sân thượng nổ súng bắn chết. Khi hắn ngã xuống, đã bóp trúng cò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913090/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.