“Chuyện điều động binh lính viễn chinh không phải là chuyện tầm thường, không thể khinh suất được. Có xuất quân hay không thì cũng phải được các quan chức cùng các vị hộ soái cùng nhau thảo luận, đạt thành nhất trí xong mới có thể xuất binh. Tôi tuy là Long chủ, nhưng cũng không thể khăng khăng làm theo ý mình, cưỡng ép hộ soái Lê xuất binh!” Long chủ nói.
“Long chủ, cách này chỉ là để kiểm tra qua Lê Uy Long, xem xem anh ta có phục tùng mệnh lệnh hay không, cũng không phải thật sự sẽ xuất binh.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vuan không nói đùa, anh không thể lấy chuyện xuất quân ra để kiểm tra hộ soái Lê được, lỡ như cậu ấy thật sự phục tùng mệnh lệnh, sẵn sàng dẫn quân đánh trận, chẳng lẽ đến lúc đó tôi sẽ phải thu hồi lại mệnh lệnh sao? Cứ như vậy thì không phải đang lấy các binh sĩ ra đề đùa giỡn sao?” Long chủ nói.
“Nếu như Lê Uy Long đồng ý, thì đó chính là những gì ngài muốn! không phải ngài thực sự muốn xuất quân để chống lại nước kẻ thù sao?” Ngụy Nghiêm nói.
“Tôi vừa nói hết rồi, nếu không thông qua các tướng sĩ cùng các vị hộ soái, không thể nắm chắc phần thắng, tôi sẽ không tự mình quyết định, tùy tiện xuất binh. Ngay cả khi họ không thể đạt được một cách nhất trí, ít nhất thì đa số phải thông qua. Có xuất binh hay không, sau khi trở về Hà Nội, tôi sẽ tìm thời gian để tập hợp đủ năm vị chỉ huy hộ soái để cùng nhau bàn bạc!” Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913061/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.