"Hy vọng trận chiến này có thể kết thúc càng sớm càng tốt, tốt nhất là đừng gây thêm bất kỳ thương vong nào nữa."Chu Nhược Mai nói.
"Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, chỉ cần chị không xảy ra chuyện gì, Hộ soái bèn có thể thẳng tay quét sạch kẻ thù đến xâm lược nước ta rồi." Hà Ngọc Vinh nói.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Bình Loan khóc đến thương tâm như vậy, thì không nói thêm gì với Hà Ngọc Vinnh nữa mà đi thẳng về phía Bình Loan.
“Đội trưởng Bình, người đã chết cũng không thể sống lại, xin cô hãy nén bi thương.”Chu Nhược Mai an ủi.
"Trong nhà bọn họ đều có bố mẹ, có vợ con, tôi sao có thể không buồn cho được? Cha mẹ, vợ và con cái của họ so với tôi sẽ chỉ có đau lòng hơn chứ không có kém." Bình Loan nói.
"Trong chiến tranh, người phải chịu khổ luôn là lê dân bách tích (nhân dân). Chỉ cần một trận chiến tranh, bao nhiêu cha mẹ mất con, bao nhiêu đứa con mất cha mẹ, bao nhiêu người vợ mất chồng."Chu Nhược Mai xúc động nói.
“Vì vậy mới nói, hòa bình quan trọng đến mức nào.” Bình Loan nói.
Chu Nhược Mai tiếp lời cô ấy: "Chúng ta yêu hòa bình, nhưng luôn có những kẻ muốn phát động chiến tranh đi xâm lược. Khi chiến tranh xảy ra, chúng ta chỉ có thể dùng chiến tranh để chống lại chiến tranh, chỉ có như vậy, chúng ta mới có được hoà bình".
"Trận chiến này đều là do tôi dẫn đầu những người trong cục công an thành phố xông vào khu vực tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2912987/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.