"Chu Nhược Mai, tôi cứ chửi mẹ cô là đồ đê tiện đấy, cô làm gì được tôi?” Tô Ánh Tuyết khiêu khích.
Chu Nhược Mai nổi đóa, cô thật sự muốn tát cho Tô Ánh Tuyết một cái, nhưng lại nghĩ đến Tô Ánh Tuyết từng là mẹ nuôi của mình, nếu bây giờ mình ở trước đám đông đánh cô ta thì chắc chắn sẽ không hợp tình đạo lý, lại còn biến thành kẻ bất hiếu, trở thành đối tượng bị đả kích.
Vì vậy giờ phút này cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cô một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng đối với Tô Ánh Tuyết và người nhà họ Chu.
Những người nhà họ Chu này ngoại trừ bố ruột của cô là Chu Hòa ra thì toàn bộ đều là loại sáng nắng chiều mưa, giậu đổ bìm leo, đã không thể cứu chữa nổi nữa.
Cô đã quyết định rồi, mặc kệ Lê Uy Long có phải là Hổ Soái Vệ Quốc hay không, cả đời này cô sẽ đi theo anh ấy mãi mãi. Bởi vì chỉ có Lê Uy Long mới thật sự yêu mình. Cho dù anh chỉ là một kẻ nhu nhược thì cũng sẽ hết lòng bảo vệ chăm sóc mình.
Đương nhiên cô cũng vẫn ôm một chút hoang tưởng với Lê Uy Long, hy vọng anh thật sự là Hổ Soái Vệ Quốc. Có người phụ nữ nào không mong chồng mình là anh hùng cái thế chứ?
Người xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại của Tô Ánh Tuyết và Chu Nhược Mai thì lại bắt đầu bàn luận.
"Hóa ra cô cả nhà họ Chu lại không phải là con gái ruột của Tô Ánh Tuyết!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2912593/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.