“Tôi đã nói tôi bị mất trí nhớ rồi, không nhớ thứ gì cả, các chị đừng hỏi tôi vấn đề này, muốn hỏi thì đi tìm Thiên Thành ấy.” Hà Ngọc Lan nói.
“Cô đừng giả vờ nữa, cô hoàn toàn không hề mất trí nhớ.” Chu Nhược Mai nói.
“Sao chị biết tôi không bị mất trí nhớ chứ?” Hà Ngọc Lan hỏi.
“Nếu như cô mất trí nhớ thì lúc nãy sao cô lại nhớ được quy tắc khi chơi bóng chứ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Tôi…tôi là mất trí nhớ cục bộ chứ không phải hoàn toàn mất hết ký ức, tôi chỉ là không nhớ Hổ Soái phu nhân là ai thôi, những chuyện khác tôi đều nhớ cả.” Hà Ngọc Lan nói.
Chu Nhược Mai thấy Hà Ngọc Lan nói thế thì cũng không còn cách nào khác.
Lúc Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Hằng và Hà Ngọc Lan đi vào trong biệt thự thì thấy toàn bộ vết máu đã được làm sạch rồi, nền nhà cũng đã được lau khô.
Thiên Thành biết chuyện Chu Nhược Mai yêu cầu Hà Ngọc Lan ngủ cùng với họ thì cũng không hề phản đối.
Trong lòng anh ấy thật ra cũng rất ủng hộ việc Hà Ngọc Lan ngủ cùng với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng, có cao thủ như Hà Ngọc Lan ở bên cạnh Chu Nhược Mai thì lỡ như xảy ra chuyện gì đó, cô ấy cũng có thể kịp thời ứng phó.
Lúc này trên đại dương bao la mênh mông.
Một lượng lớn chiến hạm, tàu chiến đang hiên ngang và mạnh mẽ tiến về phía bờ biển phía nam của Đại Long.
Đây là cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2912581/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.