Sau khi mọi người lên xe đi xa, Thiên Thành mới hỏi Hà Ngọc Lan: "Cô cảm nhận được nguy hiểm gì thế?"
“Tôi không ngửi thấy gì cả, tôi là dựa vào linh cảm thôi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Linh cảm của cô tốt như vậy sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Chỉ dựa vào linh cảm, mà đã khiến chúng tôi hoảng loạn bỏ chạy như vậy, cô có đang tỏ ra vẻ huyền bí không vậy?” Nguyễn Tú Hằng có chút bất mãn nói.
“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tác chiến của tôi, dự cảm của tôi rất linh nghiệm.” Hà Ngọc Lan nghiêm nghị nói.
Thiên Thành tin vào linh cảm của Hà Ngọc Lan, bởi vì Hà Ngọc Lan là đội trưởng của đội đặc công nữ, thân kinh bách chiến, nếm trải rất nhiều nguy hiểm.
“Hà Ngọc Lan, cô mau cho người đến biệt thự xem thử, rốt cuộc có gì nguy hiểm.” Thiên Thành nói.
“Vâng!” Hà Ngọc Lan bây giờ không dám giả là hộ soái phu nhân nữa, nhưng chuyện nguy hiểm này, đương nhiên phải do đích thân cô đi làm, mà không thể tiếp tục mạo danh hổ soái phu nhân ra lệnh cho Thiên Thành nữa.
Khi Hà Ngọc Lan định muốn xuống xe, Chu Nhược Mai nói: “Chẳng phải cô là hộ soái phu nhân sao, chuyện này, sao lại để đích thân cô đi xử lý chứ?”
“Bởi vì thực lực của tôi rất tốt, tôi không muốn bọn họ tìm chết, cho nên mới đích thân đi xử lý.” Hà Ngọc Lan nói.
Cái lý do thế này, khiến Chu Nhược Mai không thể nào bác bỏ được.
Chu Nhược Mai trong lòng có chút ngưỡng mộ Hà Ngọc Lan, không những tài giỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1787035/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.