Đúng lúc cô định chạy đi thì cửa phòng đã bị Lê Uy Long mở ra.
Lê Uy Long vừa mở cửa ra thì đã thấy Nguyễn Tú Cẩm sắc mặt hoang mang, đang định chạy đi, rất bất ngờ.
“Nguyễn Tú Cẩm, cô chạy làm gì?” Lê Uy Long nói.
“Tôi vừa về, tôi không nghe thấy gì hết.” Nguyễn Tú Cẩm quay người lại, ngượng ngùng giải thích.
Lời giải thích của cô đúng là cả ra đâu vào đâu, đương nhiên là Lê Uy Long không tin.
Chu Nhược Mai biết ban nãy Nguyễn Tú Cẩm ban nãy nghe lén thì cũng giật mình, nghĩ tới tiếng hét và lời mình nói ban nãy thì cũng đỏ mặt, không biết nên giải thích với Nguyễn Tú Cẩm thế nào.
“Lén la lén lút nghe người khác, là không tốt đâu!” Lê Uy Long nói.
Loading...
“Tôi biết, ban nãy tôi chỉ đi qua mà thôi, và lại hai người đóng cửa, tôi không nghe thấy gì thật.” Nguyễn Tú Cẩm đỏ mặt, nói.
“Nghe thấy thì là nghe thấy, cô không cần giải thích, chúng tôi cũng có phải làm chuyện gì xấu đâu.” Lê Uy Long thản nhiên nói.
“Đúng, đúng, đây là chuyện rất bình thường giữa vợ chồng, không phải chuyện gì xấu, hai người không phải ngại.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tôi có ngại gì đâu? Ngược lại là cô, mặt mũi đỏ bừng, tôi không biết cô đang nghĩ gì đấy.” Lê Uy Long nói.
Lúc này, Chu Nhược Mai đi ra khỏi phòng, mặt đỏ bừng, giải thích: “Tú Hằng, chuyện không như cậu nghĩ đâu!”
“Dư Hân, cậu không cần giải thích với tớ! Cậu với Lê Uy Long là vợ chồng, hai người làm chuyện gì thì cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1787004/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.