“Anh dám coi thường bố tôi sao?” Lương Tuấn Thịnh tức giận hỏi.
“Tôi coi thường bố anh thì làm sao? Chỉ là một kẻ hèn mọn đứng thứ năm, tôi còn không thèm để ông ta vào mắt.” Lưu Bảo Thông trả lời.
“Được, vậy tôi sẽ gọi bố tôi đến đây!” Lương Tuấn Thịnh nói, sau đó lôi điện thoại ra gọi điện cho bố mình.
Lê Hồng Ngọc thấy Lương Tuấn Thịnh đang bắt đầu gọi điện cho bố mình thì đột nhiên trở nên lo lắng. Cô ta nói với Lưu Bảo Thông: “Chúng ta mau đi thôi!”
“Đừng vội, tôi cũng có thể gọi người đến đây.” Lưu Bảo Thông nói.
“Anh định gọi điện thoại cho ai?” Lê Hồng Ngọc hỏi anh ấy.
Loading...
“Gọi cho học sinh của cô, Lê Uy Long.” Lưu Bảo Thông nói.
“Anh gọi cho Lê Uy Long có tác dụng gì sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Lưu Bảo Thông nói, sau đó đi đến một góc rồi lôi điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của Lê Uy Long.
Những người đang vây xem nhìn thấy Lưu Bảo Thông vung tay ra đánh ngã cái tên Lương Tuấn Thịnh này xuống đất thì rất sợ anh ấy. Khi nhìn thấy anh ấy qua đây, bọn họ đều vội vàng tránh xa anh ra.
Lúc này Lê Uy Long đã đi đến sân bay Nội Bài và đang trên đường quay trở về bằng chiếc xe chuyên biệt.
Khi anh ra khỏi sân bay cũng đã mở điện thoại ra rồi. Nhìn thấy Lưu Bảo Thông gọi điện thoại đến, anh ấn vào nút nghe.
“Đại Thông à, có chuyện gì vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Anh Thiên, khi tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1786931/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.