"Em muốn vào trung tâm thương mại để mua một vài thứ." Lê Uy Long nói.
"Em định mua gì?" Lê Hồng Ngọc hỏi.
"Em không thể đến nhà cô tay không được. Em muốn mua chút quà cho hai bác." Lê Uy Long trả lời.
"Không, không. Em không cần mua quà gì đâu." Lê Hồng Ngọc xua tay.
"Không sao đâu. Em sẽ đi một lát thôi rồi sẽ quay trở lại."
Lê Uy Long không muốn đến nhà cô giáo của mình mà không mua chút quà cho bố mẹ cô. Khi đang còn học tại trường trung học số 1 Nam Giang, Lê Hồng Ngọc thường đưa anh về nhà ăn cơm vào cuối tuần. Bố mẹ cô luôn rất ân cần và tử tế với anh nên lâu ngày gặp lại, Vĩnh Thiên muốn mua một món quà tặng hai bác.
Có thể nói rằng trong lòng Vĩnh Thiên, Lê Hồng Ngọc vừa là cô giáo lại vừa như chị gái của anh. Anh xem bố mẹ cô như bố mẹ của mình vậy.
Một lúc sau, Thiên Thành đã đỗ xe vào bãi giữ xe của Trung tâm Thương mại. Lê Uy Long bước ra và vào quầy đồ ăn mua một vài hộp sữa dành cho người cao tuổi. Anh nhanh chóng trở lại xe rồi ba người tiếp tục về nhà cô giáo.
Tất nhiên Lê Uy Long hoàn toàn có khả năng tặng những món quà đắt tiền hơn cho bố mẹ cô, nhưng vào lúc này những món quà đó hoàn toàn không phù hợp. Sau này sẽ còn cơ hội tặng hai bác những món quà như thế.
Đến cầu thang khu chung cư, Thiên Thành và Vĩnh Thiên mang theo gói quà bước vào nhà cùng với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1786611/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.