"Đúng là giữa chúng ta không có ân oán gì, nhưng người của anh thích bắt người ngẫu nhiên đấy, thì sao nào?! Có trách thì chỉ có thể trách em đã quá xinh đẹp và xui xẻo thôi!" Lưu Bảo Thục thản nhiên nói.
"Mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi chắc chắn sẽ tố cáo các người với cảnh sát!" Tú Hằng đã đuối lý nhưng vẫn cố hét lên.
"Được!! Người đẹp cứ việc tố cáo thoải mái! Anh đây cũng chẳng giấu gì cô em, câu lạc bộ này đã được hậu thuẫn bởi rất nhiều người trong Hội đồng lãnh đạo thành phố đấy! Chứ em nghĩ một nơi thác loạn như thế này lại có thể hoạt động mà bên luật pháp không hay biết gì à??" Lưu Bảo Thục nói.
Tới lúc này thì Tú Hằng đã hoàn toàn tuyệt vọng, đến cả pháp luật cũng bao che cho hắn thì cô còn có thể làm gì? Tú Hằng chỉ còn cách cầu cứu sự giúp đỡ trong vô vọng, cô đành hét lớn: "Cứu! Cứu tôi với!"
"Haha, hét to lên, to nữa lên, cho dù cô em có hét đến khản giọng, cũng sẽ không ai có thể đến đây cứu đâu. Đây là lãnh thổ của anh! Hiểu chứ??" Lưu Bảo Thục vừa nói vừa cười điên dại.
"Cứu tôi với! Ai đó làm ơn cứu tôi!" Tú Hằng vẫn tuyệt vọng hét lên. Loading...
"Nhanh chuốc thuốc mê cho nó đi, để nó tiết kiệm năng lượng mà phục vụ tao chứ!!" Lưu Bảo Thục có vẻ không thể đợi thêm được nữa.
Một trong những đàn em của hắn ngay lập tức lấy ra một viên thuốc và đi đến bên Tú Hằng, chuẩn bị buộc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1786446/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.