Mạn phi hoài long thai, hoàng thượng chỉ đến thăm một lần. Không biết nàng ta nói gì nhưng lúc rời đi, hoàng thượng sắc mặt vô cùng kém. Mạn phi ngồi trên nhuyễn thấp uống canh bổ, sắc mặt nhu hòa hơn trước, trong đó có mấy phần ngạo nghễ khó gặp. Đinh Thục, tâm phúc bên cạnh đưa qua một chút ô mai :" Nương nương, thứ này là phủ Nội đem qua, thực sự rất ngon " Mạn phi liếc mắt một cái, sau đó ăn một chút ô mai, thai đã ba tháng coi như tạm an ổn, hoàng thượng tuy không ghé qua nhưng đối với nàng vẫn quan tâm lo lắng, điểm nay đã ăn đứt hoàng hậu rồi. " Nương nương, nghe nói hôm qua hoàng hậu bồi thái hậu không chu toàn, sáng này còn bị trách phạt. Ngay cả thái hậu cũng không bảo hộ nàng ta nữa rồi? " Mạn phi cười đắc ý, khuôn mặt dịu dàng lúc trước đã trở nên xa lạ :" Thái hậu cùng hoàng thượng không hòa hợp, bà ta chỉ hận hoàng hậu năm xưa vì muốn làm thái tử phi mà không gả vào Hạ gia. Nay muốn chèn ép cũng không lạ, hoàng hậu cũng chỉ có thể vì long thai của bản cung mà nhẫn nhịn " Nhớ đến thời con trẻ, lúc đó Mạn phi chỉ mới là tiểu cô nương non nớt bên mẫu thân thì Mạn Kỳ, tức Mạn hoàng hậu sau này đã là một trong những kỳ nữ của kinh thành, Mạn gia lại hiển hách thế tộc. Lúc đó Hạ Xương, cháu trai của thái hậu đem lòng yêu mến, đích thân qua Mạn phủ hỏi cưới. Đương nhiên với tâm tư của Mạn thái phó làm sao chỉ để nữ nhi làm một phu nhân nhất phẩm bình thường? Cũng chỉ không bao lâu sau thì phủ thái tử cũng đưa sính lễ qua hỏi cưới Mạn Kỳ, đường đường chính làm thái tử phi khiến cho Hạ Xương bên ngoài bị người ta chê cười. Thái hậu thân là cô mẫu, nhìn thấy Mạn gia chỉ thêm chướng mắt mà thôi, bất quá năm đó hoàng hậu được đích thân tiên đế ban hôn, là chính thê đầu tiên của Doãn Hàm, vuốt mặt nể mũi mà thôi.
Mạn phi uống một ngụm trà, nụ cười trên môi thêm phần toan tính :" Để cho hoàng hậu nương nương nếm trải mùi vị bị chèn ép, hiểu rõ năm đó bản cung đã uất ức thế nào. Vậy mới tốt chứ, vậy mới tốt..." Mạn phi danh thực là Mạn Xung, dẫu cùng một mẫu thân nhưng vị bào tỷ này đối với nàng giống như cái gai trong mắt, cùng là nữ nhi Mạn gia nhưng trong mắt phụ thân chỉ có Mạn Kỳ và ả thứ nữ Mạn Tuyền. Nếu không phải năm đó hoàng thượng để ý đến thân phận đích thứ thì e rằng Mạn Xung không có ngày hôm nay. Nhưng bao năm trong cung đâu có an ổn, lúc Mạn Xung nhận được thánh sủng thì bị hoàng hậu ra tay hạ độc, khiến cho nguyên khí hao tổn, suy nhược quanh năm. Nếu không phải phát hiện sớm thì cái mạng nhỏ này của nàng đã không giữ lại được rồi. " Kỳ nữ thì làm sao? Hoàng hậu thì làm sao? Cũng là thấp đầu chịu nhục như bản cung. " =========== Tĩnh Ngọc cùng hắn dùng thiện, nói về việc tuyển tú sắp tới. Doãn Hàm chỉ cúi đầu uống canh, dường không nghe nàng nói gì. " Bệ hạ, tuyển tú là chuyện trọng, sao người không nói gì chứ? " " Có tuyển tú đi chăng nữa thì cũng chỉ vì làm theo quy tắc của tổ tông, trẫm hiện tại có nàng hầu hạ chu toàn. Còn thêm nữ nhân khác làm gì? " Hiền phi hạ mắt, trong lòng như đường mật lan tỏa dẫu nói là thế nhưng chuyên sủng là không ổn, bấy lâu nay ngoài nghỉ ở chỗ hoàng hậu thì hết thời gian đều là đến chỗ nàng, thỉnh thoảng đến thăm Đức phi và Mạn phi. Con mắt của nữ nhân trên dưới hậu cung suýt chút đã như mũi tên đâm hết vào nàng rồi. Doãn Hàm gắp cho nàng một thứ điểm tâm, sau đó cười ôn nhu :" Nàng cứ tùy ý chọn, chọn loại nữ nhân nào mà trẫm ghét nhất. Phải rồi, ngu ngốc như tỷ tỷ nàng là được " " Bệ hạ muốn trên dưới hậu cung mắng thiếp có lòng riêng sao? " " Không phải nàng muốn làm tiểu sủng phi sao? Sủng phi là phải có lòng riêng " Tĩnh Ngọc bĩu môi không đáp lại. Cái gì gọi là sủng phi phải có lòng riêng chứ, nàng đúng là bị Doãn Hàm chiều đến hư rồi. Nhưng mà...bệ hạ ghét nhất loại nữ tử như tỷ tỷ sao? ======= Tĩnh Ngọc yêu thích tứ công chúa nên Đức phi cứ cách vài ngày lại đưa qua thăm, Cách Dung đã lớn biết bò rồi, bộ dạng khả ái cũng được người người yêu thích. Cách đây không lâu được bệ hạ ban phong hiệu là Lang Dung công chúa. " Tỷ tỷ nuôi dưỡng Cách Dung thật tốt, trắng trẻo đáng yêu. Chả trách hoàng thượng lại yêu quý "
" Cách Dung được hoàng thượng yêu quý, đâu cũng là phúc. " Đức phi uống một ngụm trà, đột nhiên nhớ đến gì đó :" Muội muội có nghe đến chuyện của đại hoàng tử Thử Lâm chưa? " Tĩnh Ngọc gật đầu :" Có nghe qua, đại hoàng tử lại bệnh cũ tái phát. Tuy được thái hậu nuôi dưỡng nhưng không tốt lên mấy. Hai đứa trẻ của An Doanh quý phi sinh ra cũng quá hư nhược rồi " An Doanh quý phi là trắc phi tiềm để của Doãn Hàm, xuất thân đích nữ nhà lại bộ sinh được cho hoàng thượng một trưởng nữ một trưởng tử, quý giá vô cùng. Chỉ tiếc Lý Doanh mệnh yểu, sinh xong đại hoàng tử đã hoăng từ lúc Doãn Hàm chưa đăng cơ, sau được truy phong quý phi. Trong cung nữ nhân hoài tự quá ít, trên chỉ có đại hoàng tử Thử Lâm, công chúa Cách Nguyệt do An Doanh quý phi sinh, nhị công chúa Cách Hoan của Tống quý tần, tam công chúa Cách Xuyên của Dư quý cơ và tứ công chúa Cách Dung của Đức phi. " Đại hoàng tử hư nhược, nghe thái y nói nếu không cẩn thận sẽ không thể bình an trưởng thành " " Tỷ tỷ đừng nói thế, thái hậu nghe được sẽ không vui. " Tuy nói thế nhưng đại hoàng tử lẫn đại công chúa bên cạnh thái hậu thực sự suy nhược, trong cung khó tránh mấy lời đàm tiếu. Thái hậu dù gì cũng không phải thân sinh hoàng đế, lâu nay hai bên bất hòa. Nếu không phải sau khi An Doanh quý phi chết, tiên đế lệnh đưa hai hài tử cho thái hậu nuôi dưỡng thì việc này e rằng sẽ dễ giải quyết hơn. " Nương nương, Mạn phi nương nương đến rồi " Tĩnh Ngọc cùng Đức phi đồng liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu để A Thiển đưa Mạn phi vào. " Đức phi, Hiền phi tỷ tỷ an " Đức phi mỉm cười, sau đó trao Cách Dung cho tâm phúc bế :" Muội muội ngồi đi, muội đang hoài long thai, sao không ở tẩm cung nghỉ ngơi? " Mạn phi vuốt bụng, tuy có bằng phẳng nhưng hành động này chứng minh cho thói quen của thai phụ, Mạn Xung ngồi đối với hai người đôi mắt lộ rõ vẻ hiền lành, nhu thuận vuốt bụng thêm lần nữa :" Tẩm cung bí bách, ở lâu cũng cảm thấy không khỏe. Ban nãy muội có ghé Khôn Ninh cung thăm hoàng hậu, nhưng người phượng thể bất an không tiện thăm hỏi. Đi ngang An Tình cung biết hai vị tỷ tỷ đều ở đây, nên mạo muội diện kiến" Mạn Xung với Mạn Kỳ thực sự khác nhau, ban đầu hoàng hậu còn là dáng vẻ uy diễm khiến mọi người kính nể, nhưng kể từ sau khi chuyện lục cung giao cho Tĩnh Ngọc, tâm tình hoàng hậu liền tệ đi, danh tiếng cũng không mấy tốt.
Ngược lại Mạn phi lại được người người yêu quý, bởi nàng ta trông yếu ớt nhu nhược, khiến cho người ta muốn thương còn thương hơn. " Muội muội khách khí. Lúc trước muội luôn ở Sương Túy cung dưỡng bệnh, tỷ muội chúng ta ít khi gặp mặt. Sau này tới lui nhiều một chút, thân thiết hòa thuận chính là điều tốt trong hậu cung " Tĩnh Ngọc nhìn vào bụng Mạn Xung cười vui vẻ, giống như chuyện hoài thai cũng là chuyện của mình. Mạn Xung đột nhiên đưa khăn tay lên khóe mắt :" Các vị tỷ tỷ đối tốt với ta, trong lòng thập phần cảm kích " Tĩnh Ngọc liếc nhìn Tiết thị rồi khó hiểu hỏi :" Muội muội sao lại xúc động như thế? " Mạn Xung phiếm lệ đỏ ửng, đột nhiên bi thương. " Tần thiếp thiết nghĩ người ngoài còn đối tốt với mình, nhưng hoàng hậu nương nương..." Nói đến đây đột nhiên nàng ta dừng lại, chỉ còn lại mấy tiếng ấm ức. Hậu cung ai không biết hoàng hậu vì muốn tranh sủng cho gia tộc mà Mạn phi thị tẩm thay, tuy chuyện mê dược chưa ai rõ nhưng chỉ với việc này đủ khiến cho hậu cung nhìn Mạn Kỳ với đôi mắt khác. " Mạn muội muội có phải có chuyện phiền tâm không? " Mạn phi đột nhiên đứng lên hạ đại lễ :" Mạn Xung xin được hai vị tỷ tỷ giúp đỡ..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]