Chương trước
Chương sau


Trung cung có hỉ, trong ngoài đều cẩn trọng, đến một món cũng phải dùng bạc thử độc, phô trương đến mức khiến người ta chán ghét. Hoàng hậu có hỉ, hoàng thượng cũng theo lệ ban thưởng, ít nhiều mà quan tâm, Mạn thị cũng vì thế mà ngạo nghễ nghênh mặt. Nay thỉnh an, cái đuôi phượng hoàng của nàng ta đã quét sạch ngạo khí của cả hậu cung rồi.
Tiết thị chắc chắn là người đỏ mắt nhất, nàng ta đã tiến cung nhiều năm, cái bụng đã hoài thai một lần mà xảy, từ đó mà khó mang, cho dù nàng ta ít nhiều nhận ân sủng nhưng bụng làm gì mà lớn nổi chứ?
" Trung cung có hỉ, thần thiếp cùng Thái hậu đến Phật Sơn có thỉnh được ngọc thạch Quan Âm Tống Tử, chúc nương nương cùng đích tử an khang "
Lệ phi dâng lên một ngọc thạch tinh xảo, nhìn qua đã khiến người ta đỏ mắt. Hoàng hậu cười cười lấy lệ, sau đó cố ý nhìn qua Mạn phi mà khiêu khích.
" Bản cung có hỷ, Ngọc Tần cũng sắp sinh, song hỷ long môn cũng là phước ở hoàng tộc ban cho. Sau này các muội cũng hãy noi theo, mau chóng giúp Đại Chu khai chi tán diệp "
" Vâng, hoàng hậu nương nương "
Hoàng hậu lại cười với Tĩnh Ngọc, chậm rãi như khích lệ.

" Hiền phi cũng nhận không ít ân sủng, bản cung hằng đêm cầu trời khấn phật cho các muội mau chóng hoài tự, vậy thì tiềm để chúng ta cũng không hổ thẹn với sủng ái của bệ hạ "
Tĩnh Ngọc gật đầu cười trừ, thấy ánh mắt của các vị tiềm để là Thục phi và Bảo tần đều đỏ lên, không vội mà đáp.
" Nương nương quan tâm thần thiếp, thần thiếp tạ ơn. "
Ai mà không muốn hoài tự kia chứ? Nhưng mà thân thể nàng không chịu hợp tác, phải làm sao đây?
Hiền phi đến quỳ thủy, không thể thị tẩm nhưng hoàng thượng không vì thế mà nghỉ chỗ khác, một mực thủy chung với Vọng Nguyệt Cung.
À mà không, từ khi tấn phong Hiền phi, Vọng Nguyệt cung đã đổi thành An Tình cung rồi.
" Bệ hạ, hoàng hậu đã hoài đích tử, người nên đến Khôn Ninh cung để ý nàng ấy một chút "
Nhắc đến chuyện này càng làm hắn tức giận, cái Mạn thị kia cũng quá mưu mô, thèm muốn long thai đến điên rồ, ba tháng trước hắn nghỉ ở Khôn Ninh cung, đêm đó cùng hoàng hậu dùng thiện, tuy nàng không đốt loại hương dục kia nữa, nhưng không ngờ trong tách trà mà hắn uống cũng không tránh khỏi. Lúc sáng hắn thức giấc, biết mình bị tính kế mà nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ đến Mạn gia còn có giá trị, chỉ đành nhắm mắt cho qua, sự lạnh nhạt đối với hoàng hậu càng thêm nhiều.
" Trẫm cũng không phải đối với nàng ta tệ hại "
" Bệ hạ..."
Nàng kéo kéo lấy áo hắn, giọng nói pha đầy nũng nịu khiến người khác không khỏi mềm lòng, hắn vòng tay ôm lấy nàng :" Được rồi được rồi, ngày mai trẫm đến thăm hoàng hậu, dù gì nàng ta cũng mang đích tử "
Nghĩ đến hài tử, nàng không khỏi mong chờ, nhưng nhân duyên chưa tới, sao có thể thúc ép chứ? Thái y nói nàng có thể dùng canh thụ thai, nhưng nghe nói Dương Uy cung có một vị quý nhân, nàng ta vì ham muốn long tử mà uống quá nhiều loại canh này, kết quả là thân thể không chịu nổi, nằm dài trên giường suốt mấy tháng rồi chết, nên nàng đã từ chối đề nghị này từ thái y.

Không còn cách nào khác, đành đợi vậy, nàng tin sẽ có ngày hài tử sẽ đến bên mình. 
========
Chẳng mấy chốc đã đến hè, hoàng cung oi bức không thôi, Mạn thị mang thai cũng đã đến tháng thứ năm, lúc này lại càng vất vả, thái hậu quan tâm đích tử cũng ngỏ ý muốn đến hành cung, coi như tránh cái nóng bức ở kinh thành.
Nói đến Mạn thị thì càng nhớ đến Ngọc tần, Bát Tư thị thế mà lại sinh ra một tiểu công chúa, người vui vẻ nhất ắt hẳn là Đức phi, tứ công chúa tuy xinh xắn nhưng đáng tiếc không phải nam nhi, Ngọc tần vì thế mà tính tình trở nên xấu hẳn, mỗi lần gặp Đức phi ngạo nghễ nhìn nàng, Ngọc tần chỉ cảm thấy mặt mình như bị tát bốp bốp vài cái.
Tứ công chúa sinh ra khỏe mạnh, chỉ có điều khó ngủ quấy khóc, mama được cử đến cũng lo không xuể, Tĩnh Ngọc nghe nói hương liệu mà Ba Tư vừa tiến cống giúp dễ ngủ có thể dùng cho trẻ em nên đến xin Doãn Hàm, mạo muội đem một ít qua, nàng vừa đến cửa Thiền Dinh cung, đã nghe Ngọc tần quát
" Ngươi khóc cái gì mà khóc? Bản cung đúng là bị ngươi quấy chết rồi "
" Nín nín nín ngay cho bản cung, đồ nữ nhi xui xẻo!! "
Mama bên cạnh cúi đầu cố gắng dỗ dành tứ công chúa, thầm thương đứa trẻ nhỏ này, mẫu phi nó không đạt được nguyện vọng, liền đem nó trút giận thay thế. Ngọc tần ngồi bên cạnh, càng nghĩ càng ghen ghét tức giận, trong lúc nóng giận đã ném một chén sáp nến vào mama,  bà đang bế tứ công chúa không cẩn thận làm dính sáp lên đứa trẻ, khiến cho tay của tứ công chúa đỏ ửng lên một mảng.
" Ngọc tần!! "
Tĩnh Ngọc thực sự không nhịn nổi, nữ nhi thì đã sao chứ? Trong hậu cung này, ai ai cũng mong cầu hài tử, nữ nhi cũng được, nhưng Ngọc tần này càng làm càng quá quắt, khiến cho người khác không khỏi thương xót tứ công chúa còn nhỏ đã chịu nhiều ghét bỏ của mẫu phi. Nàng cũng là người mong ngóng hài tử, trong phút chốc cảm thấy Ngọc tần này có lại không biết trân trọng, trong lòng bỗng một trận chua chát
Ngọc tần nhìn thấy nàng cũng không đáp lễ, vẻ mặt ngạo khí không phân sai trái, A Thiển vội bé tứ công chúa đang khóc lớn về tay mình, Tĩnh Ngọc vội nâng tay đứa nhỏ, phát hiện sáp nến còn nóng đã dính lên cánh tay nhỏ, trong lòng không khỏi chua xót. 
" A Thiển,gọi người  thỉnh thái y "

Ngọc tần phồng mang trợn má, làm vẻ ngang ngược, ngăn cản không cho Tĩnh Ngọc tìm thái y, tiếng khóc của hài tử càng làm cho Tĩnh Ngọc sốt sắng. 
" Ngọc tần, tay của tứ công chúa có phồng lên như thế, còn không tránh cho bản cung mời thái y? "
" Hiền phi nương nương, tần thiếp dạy bảo nhi nữ, liên quan gì đến người? "
" Chỉ là đứa trẻ được vài tháng tuổi, quấy khóc thì đã sao? Tứ công chúa là huyết thống của hoàng thượng, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh nổi không? "
Sau đó không bận tâm Ngọc tần kia thế nào, nàng ngap lập tức đưa tứ công chúa đến gian thứ của chính điện, một mặt gọi thái y, một mặt cho người mời hoàng thượng đến. Bát Tư thị mắng công chúa thân sinh của hoàng đế là xui xẻo, tổn hại đến hậu duệ hoàng thất, nàng thực sự muốn xem Bát Tư thị kia tài giỏi đến đâu?
Nhưng trong lúc đợi thánh giá lẫn thái y, Ngọc tần luôn điều khó dễ, muốn xông vào gian thứ cướp tứ công chúa, Tĩnh Ngọc nhìn tiểu hài tử đáng thương vừa mới nín khóc, mới đó đã bị âm thanh quát tháo của mẫu thân nó làm tỉnh giấc. Tĩnh Ngọc tuy không thân thiết gì, nhưng với cương vị là hậu phi, bảo vệ huyết mạch hoàng thất là điều mà nàng nên làm. 
Mất một lúc sau, không biết Hiền phi nghĩ gì, căn dặn A Thiển vài thứ rồi tự làm rối vấn tóc, y phục cũng tự kéo lệch một phần như vừa bị xô xác, nàng chuẩn bị vừa xong thì Hàn tổng quản cũng hô lớn, hoàng thượng và Bát Tư thị cùng lúc tiến vào. Tĩnh Ngọc ngay lập tức rơi lệ uất ức gọi :" Bệ hạ..."
" Tĩnh Ngọc, nàng làm sao thế này ? "
Ngọc tần : "!!!"


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.