Chương trước
Chương sau
7

Hoạt động cắm trại nhanh chóng kết thúc.

Mấy ngày nay tôi mới biết Chu Tùy thích thỏ, sớm biết như vậy thì phí tâm khổ cực suy nghĩ làm gì.

Chu Tùy còn có nhiệm vụ nên không thể về cùng tôi.

Ngày tôi về nhà, Chu Tùy đến tận nơi để tiễn tôi.

Tôi xách một túi toàn đồ lưu niệm hình thỏ, ôm lấy Chu Tùy “Khi nào thì anh về?”

"Sớm thôi."

Anh ở trước mặt người khác bày ra bộ dạng “chính nhân quân tử” như vậy, khiến cho cô bạn thân không nhịn được mà trách tôi “Cậu đúng là không có tiền đồ, cứ chủ động tự làm mình mất mặt."

Tôi đột nhiên nắm cổ áo Chu Tùy kéo xuống, kéo dài giọng điệu “Bảo bối, Chu Tùy ca ca, em muốn hôn…”

Yết hầu Chu Tùy hơi động đậy, giọng nói trầm khàn kèm theo một tia cảnh cáo "Tống Thù."

Chà, khả năng tự kiềm chế cũng khá là mạnh mẽ.

Tôi cười khẩy, mạnh dạn ghé vào tai anh “Thỏ nhỏ đợi anh ở nhà đấy.”

Nói xong thì hớn hở chạy về.

Không ngờ Chu Tùy nhanh tay nhanh mắt kéo tôi lại, sau đó cúi đầu hôn tôi.

Nụ cười trên mặt cô bạn thân dần dần chuyển sang mặt tôi.

Cô ấy sửng sốt nửa ngày, tức giận đến m.ắng ầm lên "Hai người rảnh rỗi sinh bệnh à! Ngược cẩu độc thân làm gì?"

Tôi bật cười, Chu Tùy nhẹ nâng cằm tôi lên "Thỏ nhỏ."

"Hả, sao vậy?"

"Ngày mai anh về nhà."

Tôi như đột ngột rơi xuống hầm băng "Ngày mai? Nhanh như vậy?"

Chu Tùy mỉm cười "Ừ, ngày mai."

Từ khu cắm trại trở về, tôi xách hành lý đến phòng trưng bày tranh.

Phía đối tác là một chị gái người Úc, cô ấy nhìn mấy túi hành lý của tôi với vẻ mặt khó hiểu "Cô bị chồng đuổi ra ngoài sao?"

"Tôi trốn đi đấy."

"Hai người cãi nhau à?"

"Cũng không phải." Tôi đáp lời "Anh ấy quá thô bạo."

Đối tác hơi nhíu mày, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì.

Buổi trưa, tôi nhận được điện thoại của shipper giao hàng “Xin lỗi sếp, tôi bị viêm dạ dày nên không đi giao hàng được”.

Gần đây có một khách hàng vừa đặt tranh vẽ của tôi, vì người đó không đến phòng tranh lấy được nên tôi phải tự mình mang tranh đến.

Điểm đến là một khu nhà cũ, nơi có khá nhiều nghệ thuật gia sinh sống.

Tôi lái xe rẽ hết một vòng, sau khi đến tầng dưới của khu nhà thì mới gọi điện cho khách hàng.

"Tôi không tiện ra ngoài, cô mang vào giúp tôi, ở ngay lầu 1 thôi."

Lúc trước tôi có nghe nói chân của khách hàng bị tật, không tiện di chuyển nên tôi đành phải ôm bức tranh lên. Lúc tôi đang loay hoay mở cửa thì bất ngờ gặp được một người đàn ông.

“Chị dâu?” Là đồng nghiệp của Chu Tùy.

Anh ta liếc nhìn vào bên trong "Sao chị lại đến đây?"



"À, tôi đi giao tranh, thật là trùng hợp."

"Để tôi tiễn chị vào…"

"Không cần không cần, anh có việc bận thì cứ đi trước đi."

Bọn họ đều có chuyện bận rộn cả, tôi đâu có mặt dày đến nỗi cứ suốt ngày làm phiền đến họ.

Anh ta thấy tôi từ chối nên cũng không tiện nài nỉ "Đội trưởng Chu cũng ở gần đây, để tôi nói với anh ấy, à mà không đúng, phiền chị dâu phải đợi anh ấy tan làm rồi."

"Cảm ơn…"

Tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự hỗ trợ của mọi người cả.

Cửa tầng 1 mở ra, một cụ già đang ngồi trên xe lăn chờ lấy tranh, đứng ở bên cạnh chính là con trai của ông ta.

Tôi vừa đặt bức tranh xuống thì ông ta đã lên tiếng:

"Tôi cảm thấy cô đưa giá không hợp lý, cô gái nhỏ à, đừng nóng vội làm gì, nếu cô không giảm giá thì tôi không lấy tranh nữa đâu."

Nhưng con trai ông ta thì rất lịch sự nói với tôi “Sao không vào uống cốc trà, chúng ta từ từ nói chuyện”.

"Không cần đâu, mới sáng sớm ra đã trả giá, ông không hài lòng về cái gì?"

Ông già vẫn nói chuyện rất lâu, nhưng thở ra câu nào là bắt bẻ tôi câu đấy.

Tôi không còn đủ kiên nhẫn đứng nghe ông ta nói thêm nữa, tôi cúi xuống cầm bức tranh lên chuẩn bị đi về.

“Xin lỗi ông, tiền đặt cọc thì không trả lại được. Ông cũng không cần nói nữa, bây giờ tôi phải về đây."

Con trai ông ta đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi nói chuyện với giọng điệu mềm mỏng "Thôi nào, cô còn điều gì muốn nói thì cứ nói đi. Bố tôi rất thích bức tranh này. Chúng ta cứ từ từ bàn chuyện, được không."

"Phiền anh buông tay ra."

Anh ta không chỉ không buông, trái lại còn dùng sức muốn kéo tôi vào trong nhà.

Ông cụ trên xe lăn cười ha hả nhìn tôi "Chúng tôi không phải người xấu, tôi cũng rất tiếc khi bây giờ không thể nhận bức tranh này. Thôi cô cứ thoải mái vào nhà uống tách trà đã, trùng hợp là con trai tôi cũng chưa có bạn gái, nhân cơ hội này để hai đứa làm quen với nhau cũng được."

Tôi lo lắng "Tôi kết hôn rồi, hai người để tôi đi đi!"

Người đàn ông do dự một lúc, nhưng sau vài giây thì anh ta đột nhiên thẹn quá thành giận, đẩy tôi mạnh đến nỗi lưng tôi đập vào tường.

"Kết hôn cũng không nói sớm, bộ dạng cô như vậy là muốn đi dụ dỗ ai?"

Tôi xoa xoa cổ tay đã bị anh ta nắm đến mức bầm tím.

Thật sự quá thô bạo.

Vì đảm bảo an toàn của bản thân, tôi không dám ở lại bán tranh nữa mà định trực tiếp rời đi.

Ai ngờ người đàn ông kia như bị sỉ nhục nặng nề, một tay túm tóc tôi, tay còn lại bóp vào cổ tôi.

"Bỏ tranh xuống cho tôi! Tôi có trả tiền hay không, không phải do cô quyết định."

Tôi liều mạng giãy dụa, níu lấy lan can rồi hô to "Cứu mạng! Cháy nhà rồi!"

Vừa hô xong thì hàng xóm xung quanh đều vội vàng mở cửa.

Người đàn ông dường như bị kích thích, và anh ta bóp cổ mạnh hơn khiến trước mắt tôi tối sầm lại.

Xung quanh trở thành một đống hỗn loạn, tôi đột nhiên nghe được một giọng nói rất quen.

"Làm gì vậy?"

Một giây sau, cánh tay kẹp trên cổ tôi dần dần buông lỏng, người đàn ông phía sau thấp giọng phản kháng "Cảnh sát đánh người."

Tôi quay đầu nhìn lại, Chu Tùy không biết đã xuất hiện từ lúc nào, anh đè tên đàn ông kia trên mặt đất, cánh tay anh đầy gân xanh, nắm tay giơ lên như muốn đấm xuống bất cứ lúc nào.



"Con mẹ nó, mày nói một câu nữa thử xem!"

Cổ họng tôi nóng ran, tôi sợ hãi ôm lấy tay Chu Tùy "Chu Tùy, bình tĩnh."

Sức lực của Chu Tùy rất mạnh, đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến anh giận dữ đến mất kiểm soát như thế này.

Nhưng mà người đàn ông nằm dưới đất bắt đầu khiêu khích.

"Mày có bản lĩnh thì đánh tao đi, nếu dám đánh thì tao sẽ kiện mày, khiến cho mày không còn làm cảnh sát được nữa. Người phụ nữ này là vợ mày nhỉ, nhìn bộ dáng thế kia thì chắc mày cũng may mắn lắm."

"Con mẹ nó, im mồm!"

Tôi hoàn toàn không thể ngăn cản, nhưng phải làm sao bây giờ, chỉ cần đấm một cái thôi là cả sự nghiệp của Chu Tùy sẽ bị hủy mất.

Tôi đột ngột hô to một tiếng rồi ngã xuống cạnh Chu Tùy, trên mặt lộ vẻ đau đớn.

Chu Tùy khẩn trương đỡ lấy tôi "Em làm sao vậy?"

Tôi ôm chặt lấy đầu "Không biết nữa, đầu em đau quá, hình như khi nãy hắn đánh vào đầu em nên giờ mới buồn nôn."

Hàng xóm lúc này mới chen vào "Hay là não bị chấn động rồi?"

Người đàn ông dưới đất tức giận gào lên "Con khốn kia! Nói láo thì cũng vừa phải thôi chứ. Tôi đánh vào đầu cô khi nào?"

Tôi kêu “ai da” một tiếng, thuận tiện dựa vào người Chu Tùy "Chắc em sắp xỉu rồi… mang em đi bệnh viện."

Chu Tùy xanh cả mặt, vội vã ôm tôi bước ra ngoài.

Những việc còn lại do đồng nghiệp của Chu Tùy phụ trách, sau khi rõ ràng mọi chuyện thì tên đàn ông kia đã bị đưa về đồn cảnh sát.

Tôi vô tình ngủ quên trong khi bác sĩ đang điều trị vết trầy da.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe thấy Chu Tùy đang nói chuyện điện thoại với người khác, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời tức giận.

Tôi siết góc chăn và chớp mắt lắng nghe, hóa ra anh ấy... còn có thể mắng người…

Tôi đang chăm chú nghe lén thì bỗng nhiên có tiếng động nhẹ, tấm rèm bất chợt được kéo ra.

Chu Tùy cầm điện thoại, khuôn mặt anh lạnh lùng, anh nhìn vào mắt tôi, những lời sắp nói ra cũng nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh sững người vài giây rồi đột ngột cúp máy.

Bầu không khí rơi vào im lặng.

"Sao tự nhiên anh lại mắng người ta..."

Tôi tò mò lên tiếng trước.

Thân thể Chu Tùy cứng đờ, anh ngồi xuống bên cạnh tôi "Không có, chắc em nghe lầm."

Anh cúi đầu nâng cằm tôi lên, lộ ra vết bầm trên cổ "Khá hơn chút nào chưa? Có đau nữa không?"

"Không đau, anh bận thì đi trước đi, đừng động vào em..."

Ánh sáng trong phòng rất tối, Chu Tùy đứng ngược sáng và đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi.

"Tống Thù."

"Hả?"

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi "Bác sĩ nói nếu em còn cảm thấy khó chịu thì đó là chấn động não, nếu em không thoải mái thì nhất định phải nói cho anh biết."

Tôi ôm cổ Chu Tùy, chợt cảm thấy một Chu Tùy dịu dàng trước mặt tôi rất dễ thương, vậy nên tôi không nhịn được mà hôn lên môi anh ấy.

Chu Tùy thuận tay kéo rèm lại, ngăn cách chúng tôi trong một không gian nhỏ.

Xung quanh đầy ám muội, Chu Tùy nhẹ nhàng dựa vào người tôi, cả cơ thể bao phủ lấy tôi, không một tia sáng nào lọt vào được.

“A Thù” Chu Tùy buột miệng, nhẹ nhàng cọ môi vào vành tai tôi “Đừng thở gấp… lát nữa sẽ hoa mắt đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.