Chí Kiên, sớm vậy sao?
Chung Dược Quân thấy Viên Chí Kiên đứng ở cửa sổ hút thuốc liền trêu.
- Sao, một mình ở đây nghĩ việc gì thé?
- Tôi không có số tốt như mọi người, mỗi lần tổ chức hội nghị thường ủy đều phải chuẩn bị đồ cho mọi người, tôi chỉ có số làm việc lặt vặt.
Viên Chí Kiên tự giễu sau đó nhỏ giọng nói:
- Dược Quân, hạ quyết tâm rồi ư?
Hơi ngẩn ra một chút, Chung Dược Quân nhún vai nói:
- Ừ, phải làm chút chuyện cũng không được ư? Tôi không có ý khác, điều kiện của Ninh Lăng rất rõ ràng, có thể thí điểm giúp tỉnh trung ương thì gặp khó khăn cũng cần làm mà.
Viên Chí Kiên trầm ngâm một chút. Quan hệ cá nhân giữa hắn và Chung Dược Quân vẫn khá tốt, mặc dù hai người tranh chức thường vụ nhưng không ai trách ai. Việc đó không ai có thể nhường nhau. Cuối cùng cả hai đều vui mừng, cùng thành thường vụ. Chẳng qua từ lần đó quan hệ giữa hai bên như có vách ngăn mỏng. Theo người khác thấy đây là lực lượng trung kiên của hai phe đối lập.
- Dược Quân, tôi không phải nói anh không nên làm việc này nhưng chuyện này liên quan quá rộng, chính sách của trung ương chưa rõ ràng, hơi không chú ý là chuốc họa vào thân ngay. Điều kiện của Ninh Lăng ở đó, làm chút việc khác cũng có lợi cho dân sinh, có lợi cho dân chúng, sao cứ phải dây dưa ở vấn đề này không thôi?
Khẽ thở dài một tiếng, Chung Dược Quân cũng biết đây là ý tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2909455/quyen-20-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.