Lâm tỷ, mỗi lần em gặp chị đều muốn tìm ra điểm khác nhau, nhưng em phát hiện chị thật sự không có gì biến hoá. Ừ, nếu nói nhất định có gì đó biến hoá thì đó chính là chị càng lúc càng có mùi.
Cô gái nhỏ hơn Trình Nhược Lâm vài tuổi là người khá hoạt bát, có tính cách hướng ngoại, ngôn ngữ phong phú, ánh mắt nhìn qua cửa sổ xuống đất, hắn thở dài nói:
- Mặc dù em thích An Đô hơn nhưng em phải thừa nhận An Đô có chênh lệch rất lớn với Bắc Kinh.
- Bảo em tới giúp chị, em không chịu, nói gì phí phạm chuyên môn của em, chuyên môn của Lâm tỷ cũng không được tốt.
Trình Nhược Lâm rất tùy ý vén mấy sợi tóc che trên trán, chiếc vòng tay Pearl tỏa ra ánh sáng mê người, một chiếc nhẫn mộc mạc nhưng trang nhã đeo trên ngón nhẫn bên tay trái, cô khẽ lắc lắc cốc café, chăm chú nói.
- An Đô cũng không kém Bắc Kinh là mấy, thành phố lớn cũng có điểm phiền phức của thành phố lớn. Để em mỗi ngày tốn hai ba tiếng vì tắc đường thì không biết ai thích cái nào.
- Lâm tỷ, An Đô bây giờ cũng hay tắc đường. Em bây giờ mỗi lần đi làm đều phải đi sớm chục phút, mà cứ như thế này nữa thì em đoán mình không thể không mua một căn phòng mới.
Ngụy Hạm rất thích đến nhà hàng Haagen-Dazs. Sau khi nhà hàng Haagen-Dazs đầu tiên được mở ra ở An Đô, Ngụy Hạm không thể chờ đợi kéo bạn trai tới, bây giờ cũng là chồng tới nếm thử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2909306/quyen-20-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.