Thấy mặt đối phương như vậy, Âu Dương Cẩm Hoa cười nói:
- Sếp Minh, tôi nghĩ anh và Đường tỷ đứng đây cũng không có ý nghĩa gì. Anh không nghe thấy có người dọa mình sao? Tôi cảm thấy anh nói một câu rất đúng, trên thế giới này dù là ở đâu cũng không phải của riêng ai, không thể có người dùng tay che trời được. Nếu trước kia có chỉ là do lãnh đạo cấp trên thất trách.
- Hù dọa?
Lý Vinh Trung vốn đang muốn quan sát xem người tới là thần thành phương nào nhưng thấy Minh Diệu cùng Đường Cẩn rõ ràng không nhận ra, hắn đoán không biết là ai trùng hợp biết hai người Minh Diệu.
Hắn bắt đầu có chút lo lắng có phải là con cái vị lãnh đạo nào của tỉnh, thành phố không? Nhất là nghe giọng điệu của đối phương là ở Bắc Kinh. Quan Kinh Sơn vừa lúc là người Bắc Kinh nhưng Quan Kinh Sơn mới chưa đầy 50, người trước mặt ít nhất trên dưới 30, không thể nào là con của Quan Kinh Sơn. Là thư ký của mấy vị lãnh đạo chủ yếu thành phố ư? Không thể, mình biết mà. Dù là thư ký của lãnh đạo tỉnh thì mình cũng đoán ra đôi chút, thậm chí thư ký của Lăng Chính Dược thì hắn cũng thấy từ xa.
Minh Diệu có chút lai lịch nhưng chỉ là được Khâu Nguyên Phong chiếu cố. Về phần Đường Cẩn ít nhất hắn đến phân cục Thiên Hà làm lãnh đạo bốn năm không nghe nói ả có bối cảnh gì.
- Thằng kia, hù dọa ư? Mày nói tao dọa ư?
Lý Vinh Trung uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2909214/quyen-19-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.