Lưu Nham im lặng một lúc mới nói:
- Quốc Đống đúng là có sự nhạy cảm hơn người thường, năng lực nắm bắt vấn đề người bình thường cũng không thể so sánh. Nhưng cậu ta tới An Nguyên lần này chưa chắc đã là việc tốt.
- Chú lo gì?
Lưu Thác hỏi.
- Còn có thể lo gì nữa chứ? Anh cũng từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương đi ra, Lăng Chính Dược là người như thế nào anh còn không biết sao? Quốc Đống lên chức thành thường vụ tỉnh ủy An Nguyên không phải bị hắn cản trở sao. Nếu không phải do Ứng Đông Lưu kiên quyết thì có lẽ đã có vấn đề. Có khúc mắc này chỉ sợ dù là Quốc Đống hay Lăng Chính Dược đều khó có thể giải, hoặc là nói trong lòng bọn họ dù muốn mở nút này nhưng mặt mũi ai muốn mất chứ?
Lưu Nham lạnh nhạt nói.
- Sợ rằng không hoàn toàn là vì nguyên nhân này. Lăng Chính Dược mặc dù không rộng lượng nhưng cũng tuyệt đối không thể nói hẹp hòi. Có thể làm Phó trưởng ban thường trực lâu như vậy thì không có lòng dạ sao được?
Lưu Thác trầm ngâm nói:
- Quan trọng nhất là ý tưởng, quan điểm và tính cách của hai người này. Lăng Chính Dược vốn chủ yếu làm bên tổ chức, bên đảng, anh còn không rõ ý tưởng về công tác kinh tế của hắn. Nhưng theo tình hình một năm qua ở An Nguyên thì không thể không nói hắn không có ý tưởng. Vấn đề là ý nghĩ của Quốc Đống đã có chút biến hoá sau hơn năm làm việc ở Ủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2909079/quyen-19-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.