Dương Bưu kéo Vi Văn Minh sang bàn bên ngồi uống. Quan hệ giữa hai người sau khi cùng hay lên Bắc Kinh chạy hạng mục cao tốc Côn Văn đã thân hơn nhiều. Dương Bưu cũng là người phóng khoáng cho nên nhanh chóng được Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên tín nhiệm. Bên này chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Diệp Khánh Xuyên.
Diệp Khánh Xuyên có lẽ không nghe thấy lời Triệu Quốc Đống nói, y nói tiếp.
- Trưởng ban Triệu, tôi nghe được một ít cách nói không biết là thật hay giả, nếu không có thì coi như không nói. Nói ngài sẽ lên bộ Trung ương làm. Nói thật tôi thật sự hy vọng ngài có thể ở Điền Nam thêm hai năm, giúp thị xã Văn Thành chúng tôi. Thị xã Văn Thành gặp cơ hội, tôi và bí thư Vi đều thấy áp lực lớn. Làm như thế nào để kinh tế Văn Thành bay vọt về chất, làm mấy triệu dân Văn Thành chúng tôi có thể thoát nghèo giàu lên. Bí thư Vi và tôi bây giờ còn chưa nắm chắc mấy. Hắc hắc, trưởng ban Triệu, lời này tôi cũng chỉ có thể nói trước mặt ngài.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Sao lại đánh giá mình thấp như vậy? Xu thế phát triển của Văn Thành bây giờ khá tốt, chẳng lẽ anh còn gì không hài lòng? Đừng nghĩ ăn cái thành béo. Trụ cột của Văn Thành kém nơi khác chỉ có thể tiến dần từng bước. Nhất là căn cứ hoàn cảnh cụ thể mà phát triển sở trường, bù đắp khuyết điểm. Đường sắt Điền Quế và cao tốc Côn Văn sẽ mang lại cơ hội lớn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908746/quyen-17-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.