Triệu Quốc Đống cảm thấy Lăng Chính Dược gần như nghiến răng nghiến lợi. Hắn có chút khó hiểu hình như đối phương không nên quá kinh ngạc vì việc này mới đúng. Lăng Chính Dược đổ ngọn lửa lên mình chỉ vì chuyện đó sao? Cuộc điều chỉnh nhân sự Điền Nam có thể do một mình mình quyết định được sao? Tỉnh ủy Điền Nam chẳng lẽ không có quyền lực điều chỉnh bộ máy cấp thị xã sao?
Hắn cũng không có ý thức được ngọn lửa giận của Lăng Chính Dược không chỉ là nhằm vào việc này, mà là nhằm vào bản thân hắn và ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam biểu hiện không theo ý của đối phương ở chuyện này, đó là điều mà Lăng Chính Dược không dễ dàng tha thứ.
- Tưởng ban Lăng nói rất đúng, sau khi về tôi sau khi về nhất định sẽ nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm. Tôi mới tiếp nhận công việc này nên còn chưa nắm vững nhiều quy định, nguyên tắc.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Lăng Chính Dược chỉ thấy mình đang nghiến răng, hận không thể nhổ nước bọt vào mặt tên đang giả ngây giả dại này. Y không biết mình tại sao lại không thích tên này đến vậy, mỗi một biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm cho y cảm thấy như đang khiêu khích mình, rốt cuộc do mình quá mẫn cảm hay do thể hiện của đối phương thì y cũng không dám xác định.
Nhưng có một điểm y có thể xác định đó chính là đối phương cũng không có chính thức coi lời của mình vào đâu.
- Tiểu Triệu, cậu có suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908684/quyen-17-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.