- Người phú quý chớ quên bạn…
Triệu Quốc Đống một bên lắc đầu một bên nhìn quanh.
- Vưu tỷ nói tôi tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ có tính là phú quý không?
Đây là một quán ăn cao cấp, An Đô bây giờ cũng thịnh hành cái gọi là phòng ăn cá nhân. Quán ăn Ngự Đình Nhã Trúc này nghe nói có đủ đồ ăn Mãn, Hán, chẳng qua người đến đây không mấy người thích ăn tất các món mà chỉ gọi vài món theo sở thích. Có thể làm khách thỏa mãn chính là hoàn cảnh ở đây.
Nơi này là một trang viên được bảo lưu khá tốt với kiến trúc cuối đời Minh, đây là điều hiếm có sau bao nhiêu năm chiến loạn.
Lưu lại đều là tinh hoa, sảnh đường hoa mỹ, phòng trang nhã, mái hiên tinh tế, cửa sổ và rèm cửa cổ tràn ngập hơi thở kiến trúc phía nam.
Cho nên có người nói chỉ riêng kiến trúc này cũng đã có giá cả cực đắt. Ăn ở đây mặc dù đắt nhưng lại đông khách, có khách đặt trước cả tuần cũng chưa chắc tìm được vị trí thích hợp.
Ăn chính là chú ý hoàn cảnh, thời này chính thức có mấy người chú ý mình ăn gì. Không phải nói cần không khí, cần hoàn cảnh sao? Không chừng đang ăn còn có thể ra vẻ một chút, vừa lúc gặp tên đui mù nào đó nói mấy câu, câu đầu tiên có thể làm người ta sợ rồi.
Vưu Liên Hương là thị trưởng Đường Giang mời lão lãnh đạo trước đây, bây giờ là lãnh đạo tỉnh ngoài nên lúc chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908615/quyen-17-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.