- Được rồi, hai anh đừng khen qua khen lại nữa, không chừng trong bụng lại đang suy nghĩ khác đó. Khánh Xuyên sợ là đang nghĩ Hoắc Vân Đạt anh không phải nhờ ưu thế từ bên Ninh Lăng nên kéo tới mấy hạng mục sao? Nếu Hoắc Vân Đạt là cán bộ trưởng thành ở Điền Nam thì thử xem có được vậy không? Vân Đạt lại đang nghĩ Hoắc Vân Đạt anh không phải nhờ vầng sáng từ trên bộ xuống sao? Không có ưu thế đó thì anh dựa vào cái gì ở Ủy ban kế hoạch phát triển một năm, ở Côn Châu một năm rồi nhảy đến Văn Thành làm thị trưởng?
Triệu Quốc Đống nói làm cả hai người Hoắc Vân Đạt, Diệp Khánh Xuyên đều đỏ mặt. Câu này không khác gì nói trúng tim đen bọn họ.
Cả đời Hoắc Vân Đạt ngoài phục Triệu Quốc Đống ra thì không thật lòng phục ai khác. Dù là Ngô Nguyên Tể thì y chỉ cho rằng đối phương có quyết đoán và năng lực nhưng nhân cách còn kém xa Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có thể ở độ tuổi hơn 30 cảm phục những người làm chính trị nhiều năm như Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh, Lỗ Năng, Trúc Văn Khôi, đây không chỉ dựa vào bản lĩnh kinh tế, mà còn do sự rộng lượng, trí tuệ, kiến thức. Về phần Diệp Khánh Xuyên, Hoắc Vân Đạt thấy đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, nhân tố từ bộ xuống chiếm đa số.
Đương nhiên suy nghĩ trong lòng Diệp Khánh Xuyên cũng không khác gì mấy so với Hoắc Vân Đạt. Có thể đến Hồng Sơn đương nhiên là do Hoắc Vân Đạt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908589/quyen-17-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.