Khương Toàn Thuận về đến nhà mà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Y suy nghĩ mãi nhưng không đoán ra. Mãi đến khi thấy vợ thần thần bí bí nhìn về phía phòng đối diện, y mới hiểu được. Thì ra căn phòng đằng trước có người.
- Sao, nhà đối diện có người ở rồi à? Ở đâu tới thế?
Khương Toàn Thuận không quá để ý nói.
Nhà đối diện là nhà của một bà lão làm nhiều năm ở Tỉnh ủy, không con không cháu, hai năm trước bị bệnh nên vào viện, ở bệnh viện hơn năm cuối cùng mất đi.
Bà lão này khá ngang bướng, lúc trước từ chối mua nhà vì nói mình chỉ có một mình, ở đây là đủ không cần phải mua nữa dù cho nhà lúc ấy giá rất rẻ.
Sau khi bà lão mất cũng có vài người muốn dọn tới đó nhưng bên văn phòng Tỉnh ủy không cho nên cứ để tạm đó. Bây giờ đột nhiên sao có người vào ở? Khương Toàn Thuận đoán có lẽ là người có lai lịch mới được điều tới nên tạm thời ở đây một thời gian.
- Lão Khương, ông biết ai ở đối diện nhà ta không?
Vẻ mặt của vợ làm Khương Toàn Thuận rất khó chịu. Người gì chứ? Chẳng lẽ là bí thư tỉnh ủy sao? Bà vợ luôn thích có vẻ mặt này cùng với việc không trông được miệng.
- Ai?
Khương Toàn Thuận lạnh nhạt nói.
- Tân trưởng ban tổ chức cán bộ.
Bà vợ có chút hưng phấn nói.
- Bà nói ai? trưởng ban tổ chức cán bộ mới tới ư?
Khương Toàn Thuận há hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908497/quyen-17-chuong-13-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.