Triệu Quốc Đống nói làm cả Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cảm thấy ấm áp. Thời gian ba năm dài không dài, ngắn không ngắn. Ba năm trải qua rất nhiều chuyện cứ thế hiện lên trong đầu bọn họ.
Từ mới đầu là nghi kỵ sau đó dần dung hợp, tới cuối cùng hợp tác ăn ý. Ba người thấy sự phát triển của Ninh Lăng. Ninh Lăng từ một thị xã xếp nhóm cuối của An Nguyên, bây giờ đột phá thành Thâm Quyến của An Nguyên, đột phá GDP trên 100 tỷ. Mà bây giờ người lãnh đạo sẽ đi, sau đây trọng trách rơi vào tay bọn họ, chiến thuyền Ninh Lăng còn phải phát triển thêm nữa, tiếp tục sáng tạo huy hoàng.
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, mặc dù mỗi người đều biết điều đó nhưng tới lúc thì trong lòng lại cảm thấy chua xót, buồn bã.
Triệu Quốc Đống cũng nhận ra câu nói của mình làm Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh xúc động, đây là tình hữu nghị đạt được khi cộng tác.
Mặc dù khi mình làm Bí thư thị ủy, mọi người vẫn có các vòng tròn lợi ích nhỏ nhưng ít nhất mọi người không vượt qua nguyên tắc là đủ. Vàng còn không hoàn hảo, con người không ai không có cảm tính, có thể làm được như bây giờ Triệu Quốc Đống đã rất thỏa mãn. Đây là một bộ máy đoàn kết hài hòa mà có sức chiến đấu, nếu không Ninh Lăng cũng không đạt được thành tích lớn đến thế.
- Xem ra tôi có quá nhiều cảm xúc khiến hai người bị lây. Ngọn cờ giao cho hai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908489/quyen-17-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.