- Anh cũng đừng như vậy, đàn ông cầm được, bỏ được. Chúng ta vừa nãy không nhận ra hắn, người không biết không có tội mà. Chúng ta bây giờ đi nói xin lỗi cũng đây có gì chứ. Hắn là Thường vụ tỉnh ủy, anh còn chưa làm được thường vụ huyện ủy, hắn còn có thể chấp anh sao?
Người phụ nữ nói khá có lý.
- Nếu anh không tiện đi nói thì để em nói.
Mạnh Quốc Cường vừa cảm động vừa xấu hổ. Mặc dù mới đầu y bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn nhưng về sau lại bị chính năng lực, trí tuệ của cô làm y điên đảo. So sánh với Liêu Đan, người phụ nữ này hơn hẳn về mọi mặt, cả về cuộc sống và công việc.
- Được rồi, anh nghĩ chúng ta đừng đi tự rước nhục. Chẳng may hắn là kẻ hẹp hòi thì chúng ta đi không phải là?
Mạnh Quốc Cường lắc đầu nói.
- Không được. Chúng ta phải đi.
Người phụ nữ kéo tay Mạnh Quốc Cường:
- Nếu chúng ta đi xin lỗi mà hắn không chịu bỏ qua tức là nói hắn hẹp hòi, chúng ta không thể nói gì hơn. Ít nhất chúng ta đã cố gắng. Còn nếu hắn bỏ qua thì chúng ta đã thành công. Không thử thì sao biết có được hay không?
Mạnh Quốc Cường thấy vậy không khỏi thở dài một tiếng. Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá công lợi, ngay cả các bạn của mình cũng đã nhắc mình chuyện này. Y cũng không phải không biết nhưng người phụ nữ này luôn vì tốt cho y, y còn có thể nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908299/quyen-16-chuong-17-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.