- Cậu giấu kín thật đó.
Tôn Hiểu Xuyên dựa lưng vào đầu giường, một bên gặm táo, một bên từ tốn nói:
- Còn nói lão Chu không ý kiến gì đã lên cấp phó tỉnh, hắc hắc, không ngờ còn có con cá lớn giấu dưới sông là cậu.
- Cá lớn cá nhỏ gì chứ. Đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng gì, nước ở An Nguyên cũng không nông hơn bên Tổng cục hàng không đâu. Đương nhiên nước ở Tổng cục hàng không bên anh càng đục hơn là điều tôi phải công nhận.
Triệu Quốc Đống đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài đường xem người đi lại.
Trường Đảng khác với đại học, người qua lại luôn nhìn vào luôn thèm muốn. Hơn nữa ở trường đại học toàn thấy các cô nữ sinh trẻ đẹp, còn ở đây toàn là người trung tuổi, mặc dù thi thoảng có một hai người phụ nữ nhưng cũng đều trên 35.
- Đừng có mà nói này nói kia hệ thống hàng không bên tôi. Ninh Lăng một lòng một dạ muốn xây dựng sân bay, bây giờ đã bắt đầu châm chọc sao?
Tôn Hiểu Xuyên hừ một tiếng nói:
- Trong một đàn cũng có con ngựa xấu, nhưng có hệ thống nào không có? Tiền nhiệm của cậu không phải cũng vì tiền mà ngã sao? Đó là điều rất bình thường, người có muôn hìn muôn vẻ mà.
- Lão Tôn, nhưng tôi muốn nói một câu đó là bên hàng không là ngành lũng đoạn vì thế bản thân sẽ có nhiều hiện tượng không tốt, điểm này anh không cần phủ nhận, tôi không muốn tranh luận vấn đề này với anh.
Thấy Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908124/quyen-15-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.