Tháng máy lên tầng chín, đập vào mặt là không khí nho nhã khiến người ta si mê. Mặc dù Triệu Quốc Đống không thích nơi này nhưng hắn phải thừa nhận câu lạc bộ Trường An này gần như là số một ở Bắc Kinh.
Nhân viên phục vụ luôn làm cho khách cảm thấy như ở nhà, được phục vụ chu đáo, dù anh chỉ đơn thuần tới đọc sách hoặc uống chén trà đều nhận được nụ cười của nhân viên phục vụ.
- Ở đây có lẽ gặp một hai tỷ phú xuất hiện trên báo, hoặc là đạt được cơ hội để việc kinh doanh của mình tăng mạnh. Đúng là khó có thể tưởng tượng.
Lăng Tiêu lắc đầu ngồi xuống. Mặc dù hoàn cảnh ở đây khá tao nhã nhưng lại kém thần bí như bọn họ nghĩ.
- Chuyện đó không phải không có, nhưng tôi đoán chỉ là do các nhà viết tiểu thuyết nghĩ ra. Nếu một công ty hoặc một nhà kinh doanh mà làm việc bằng cảm tính như vậy thì không biết công ty của y đẫ phá sản bao lần rồi.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng:
- Tôi chỉ có thể nói đây là một sân khấu cho anh có cơ hội gặp người anh muốn gặp, còn chuyện khác phải do chính anh cố gắng.
- Vậy mà bên ngoài luôn đưa tin giống như cứ tiến vào đây là đại biểu cho thân phận nào đó, tiền tài sẽ lao vào người. Xem ra đều là ảo tưởng của mấy người nhàm chán.
Hoắc Vân Đạt lắc đầu nói.
- Không hoàn toàn như vậy. Tôi không phải nói đây là một sân khấu sao, tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2908092/quyen-15-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.