Giản Hồng hơi động tâm. Mã Nguyên Sinh này đúng là có tin tức nhanh thật. Chồng mình vừa chuyển ngành chưa chính thức phân công công việc, cô vốn định nhân cơ hội hôm nay nói chuyện với Bí thư Triệu xem có vị trí nào thích hợp không, vậy mà Mã Nguyên Sinh đã biết.
Cán bộ bên Quân đội chuyển ngành đến địa phương không dễ được bố trí chỗ tốt. Bây giờ chính quyền địa phương thích cán bộ sau khi tốt nghiệp đại học xuống cơ sở công tác hơn. Còn người từ bên Quân đội ra lại có cấp bậc cao thì đúng là khó bố trí.
Theo quy định thì cán bộ quân đội về địa phương đều là xuống một cấp. Mặc dù là như vậy cán bộ như chồng cô về địa phương cũng phải được bố trí chức phó huyện. Nhưng bây giờ chức phó huyện có quyền còn mấy vị trí trống chứ? Có một vị trí trống là có vô số người nhòm ngó, đâu dễ dàng đến lượt cán bộ chuyển ngành.
Đương nhiên tất cả không phải là tuyệt đối, cán bộ từ quân đội về cũng có người được bố trí tốt.
Chồng cô trước khi chuyển ngành vẫn suy nghĩ mình có thích nghi với cuộc sống công việc ở địa phương không? Trong quân đội là ngành kỷ luật nên chồng cô cũng dự tính vào cơ quan công an làm.
Giản Hồng lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại thấy đề nghị của Mã Nguyên Sinh đã đánh trúng suy nghĩ trong lòng mình.
- Vậy thì tốt quá. Cục trưởng Mã, chồng tôi ở mãi trong quân đội, quen cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2907892/quyen-14-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.