- Ồ, người Mỹ có đến câu lạc bộ không?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Câu lạc bộ giao lưu này có thể nhanh chóng vận hành như vậy cũng là nơi tốt để nhân viên các công ty tiến hành trao đổi với nhanh.
Trung tâm văn hóa, giải trí của Ninh Lăng không thể so sánh với các An Đô, thậm chí là Miên Châu cùng Lam Sơn. Mà Khu khai phát và khu Lâm Cảng đã có rất nhiều công ty tiến vào, nó sẽ mang tới một ít vấn đề xã hội. Ví dụ như nhà ở cho công nhân, nơi giải trí. Còn nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý lại càng có nhiều nhu cầu hơn nữa, đó đều là những vấn đề cần giải quyết.
Lý thuyết thì chính quyền không cần quản mấy việc này vì nó là của chính bản thân của công ty. Nhưng Triệu Quốc Đống biết nếu muốn biến Ninh Lăng thành đô thị hấp dẫn thì phải không ngừng hấp dẫn các công ty đến Ninh Lăng, không chỉ tín tới việc giám đốc các công ty đạt lợi nhuận mà thôi, phải suy nghĩ cho sự phát triển của các công ty. Nếu anh có thể cung cấp một nơi để nhân viên, công nhân các công ty giao lưu trao đổi, làm bọn họ coi Ninh Lăng là nhà thì anh mới có thể thực sự thành công.
Cho nên khi Triệu Quốc Đống đề xuất đưa ra các chế độ thưởng cho nhân tài, nhà ở dành cho chuyên gia cùng với câu lạc bộ giao lưu này đều vì tính tới khả năng tốt lên cho Ninh Lăng. Ninh Lăng có nhiều điều kiện khác những nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2907672/quyen-13-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.