Triệu Quốc Đống, Trình Nhược Lâm lần thứ hai nghe La Băng kể lại chuyện xưa của cô.
- La Duệ làm việc rất cố gắng, hơn nữa bố em cũng có chút quan hệ nên đường đi khá thuận lợi. Nhưng sau khi bố em về hưu khiến La Duệ đi chậm hơn. Hơn nữa tính cách của y không được lãnh đạo thích, vì thế mấy năm nay mới dần thu mình lại.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn vốn nghĩ La Băng cắt đứt với nhà, nhưng trên thực tế La Băng vẫn hiểu rõ tình hình của gia đình. Nếu không phải cố gắng tìm hiểu thì sao lại biết rõ như vậy? Mà nếu như đã cắt đứt, mấy năm không liên lạc thì sao lại biết đến thế?
- Em còn có một em trai phải không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Vâng, La Khanh công tác ở Phòng Trị an - Phân cục Liên Hồ - Cục công an thành phố An Đô. Nó nhỏ hơn anh hai tuổi, tốt nghiệp trường cảnh sát An Nguyên, anh và nó chắc là cùng học.
La Băng thở dài một tiếng:
- Bây giờ thì tốt rồi, nói hết ra khiến tảng đá trong lòng em đã được bỏ xuống. Bao năm qua nó vẫn đặt trong lòng làm em cảm thấy ngạt thở.
La Băng nở nụ cười rất tươi làm Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm đều vui mừng. Hai người chưa bao giờ thấy La Băng cười vui vẻ như vậy, như là tuyết tan.
La Băng rất quyến rũ, nhất là khi cười lên thì bờ môi thật mê người. Khuôn mặt vốn tròn như trăng bây giờ lại thêm một vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2907204/quyen-11-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.