Gió lạnh ban sáng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào làm Triệu Quốc Đống thức dậy. Hắn nhìn cơ thể trắng nõn đang đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu và thở dài một tiếng. Chẳng qua hắn nghĩ thì thấy không có gì đáng để thở dài. Đêm qua có thể hái được đóa hoa hồi cấp ba cũng đáng để hắn tự hào mà.
Mông Mễ Á không lớn, đây là một cô gái có cơ thể nhỏ nhắn nhưng hơn ở chỗ gầy lại có chỗ hay của nó, đôi chân thon dài cân xứng, đường cong tuyệt mỹ.
Mễ Á là người phụ nữ phóng khoáng không phải ở chỗ cô không biết giữ mình mà là tính cách và tâm trạng thoải mái, có thể ở bên là có duyên phận, có thể đi cùng nhau đều là duyên phận.
Tối qua ăn xong Trường Xuyên và Mễ Linh liền đi, chỉ còn lại hai người.
Mễ Á bây giờ đang làm việc ở ngân hàng Hối Phong. Cô bỏ qua ngân hàng Mỹ, kết quả lại làm ở Hối Phong, ngay cả Mễ Á cũng chỉ có thể nói mình có duyên với công việc nước ngoài.
Hai người gặp lại nói chuyện rất vui vẻ, chuyện hồi cấp ba như mới ngày hôm qua hiện về.
Triệu Quốc Đống cũng không nhớ mình đã uống bao lâu, đã lâu rồi hắn không buông lỏng mình như vậy. Mễ Á mặt như tranh, nghiên cứu thản nhiên, ngón tay thon nhỏ như quanh quẩn trong đầu hắn. Tất cả diễn ra rất tự nhiên, không thể nói ai chủ động.
Ôm nhau, hôn nhau, cuối cùng triền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2907073/quyen-11-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.