Phố Quỳ Hoa không biến hoá mấy, nhưng cùng Tương Uẩn Hoa đi trên phố, Triệu Quốc Đống thấy rất thoải mái. Cứ hai ba tháng Triệu Quốc Đống lên An Đô đều dành thời gian đi dạo ở đây với Tương Uẩn Hoa.
Từ các bức chữ của danh nhân đến đồ sứ, từ đỉnh đồng đến lô Tuyên Đức, các đồ ở phố cần người có ánh mắt mà nhận ra. Ở đây giống như thuốc phiện, người đã tới là mê. Tương Uẩn Hoa cũng như vậy, sau mấy lần tới liền thấy ánh mắt mình kém quá nhiều so với đám người kinh doanh mười mấy năm ở đây.
Chỉ có đi cùng Triệu Quốc Đống thì Tương Uẩn Hoa mới thoáng tự tin hơn, nhưng nếu muốn mua thứ đồ hợp ý mà giả cả vừa phải lại không dễ. Chẳng qua Tương Uẩn Hoa không ngại, y thích cảm giác đi dạo ở đây, sau đó ở bên nghe người bán nói với lai lịch đồ cổ.
Đi hết một vòng đã mất hai ba tiếng. Anh muốn đi bộ về nhà cũng phải cân nhắc. Nếu như gặp thứ gì đó bắt mắt thì có lẽ hai ngày cũng không muốn rời khỏi đây.
- Trưởng ban Tương, khi nào về Ninh Lăng thị sát một chút, lão Bành rất nhớ ngài.
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng đi sau Tương Uẩn Hoa nửa bước.
- Ừ, xem cơ hội đã. Lão Bành mấy hôm trước cũng tới chỗ tôi ngồi. Tôi thấy anh ta cũng có suy nghĩ. Sao, Tây Giang điều chỉnh nhân sự ư?
Tương Uẩn Hoa thuận miệng nói. Hôm nay không mua gì nhưng tâm trạng y khá vui vẻ.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906811/quyen-9-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.