- Tài chính thật sự khó khăn đến như vậy sao?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Đức Sơn mà nói.
Đức Sơn hơi rụt cổ lại mà nói:
- Anh, anh đừng tức giận. Em chỉ nói là toàn bộ Trung Quốc có nhiều công nhân mất việc như vậy, anh dù giải quyết được một ít nhưng chẳng lẽ có thể giải quyết tất cả sao? Đây là chuyện mà chính quyền cần lo lắng. Chính quyền nên đưa ra quyết định và cơ chế giải quyết vấn đề. Em cảm thấy cùng với việc bỏ mấy chục triệu bay hơi còn không bằng phát cho mỗi công nhân vài chục ngàn, bọn họ còn có thể nhớ kỹ chỗ tốt này. Một nhà máy sống dở chết dở như vậy, anh nếu muốn nó sống lại thì vài chục triệu chưa chắc đã thành, sao phải khổ như vậy.
- Anh, Nhị ca nói đúng. Em biết ý của anh, thực ra hôm đó anh cùng trao đổi việc này với em, em đoán anh có ý mới. Nhưng anh có nghĩ đến nhà máy có thể sống lại không, tương lai là như thế nào? Có cần phải đầu tư và nhận nó hay không?
Trường Xuyên cẩn thận mà nói. Y biết Triệu Quốc Đống nói ra vấn đề gì thì thường đã suy nghĩ kỹ, hơn nữa nhất định phải làm. Nhưng điều này làm hơi quá, hơn nữa phân tích ra thì không thích hợp.
Thương Lãng không làm dệt may, nếu thêm một Nhà máy dệt cùng với hơn ngàn công nhân thì vừa phải giải quyết cuộc sống cho bọn họ, còn phải đổi mới hơn phân nửa thiết bị, còn phải mở con đường tiêu thụ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906575/quyen-9-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.