Mùa xuân đã sang đến tháng tư, nhưng Vạn Triêu Dương vẫn cảm thấy cái lạnh thấm từ lòng bàn chân đến tận xương tủy. Y có một nỗi sợ hãi phát ra từ tận thâm tâm.
Ngồi trong phòng Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị, y mờ mịt ngắm nhìn bốn phía. Bức tường đối diện treo một bộ tranh chữ viết "Hải nạp bách xuyên. Dung nãi đại", cảm giác như nét bút còn chưa ráo mực. Chẳng lẽ bản thân mình thật sự khó có thể an ổn tuổi già ở trên cái ghế Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị hay sao?
Y cầm điện thoại ra rồi lại buông xuống, do dự thật lâu mà mãi vẫn không hạ quyết tâm được. Nhưng sau suy nghĩ một chút các hậu quả, y vẫn ấn phím tiếp. Sau khi để điện thoại xuống, Vạn Triêu Dương cảm thấy tay mình run run, cả người rét lạnh, trái tim như bị đè nén, co rút mạnh, cảm giác không diễn tả nổi bằng lời. Y biết e rằng trái tim của mình đã có tật, nhưng hiện giờ mà đến bệnh viện thì có lẽ còn gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa. Y phải gắng gượng vượt qua được cửa ải này. Sau đó, cho dù là phải lập tức rút lui cũng sẽ an toàn thôi. Nghĩ thế, y lại lấy lọ thuốc ra, nuốt mấy viên.
Ngưu Đức Phát thì xong rồi, người của Viện Kiểm sát thành phố đã đến Phòng Văn hóa mang gã đi, rất nhanh sẽ đưa quyết định tạm giam đến đây. Vạn Triêu Dương là cán bộ Ủy ban Kỷ luật kỳ cựu, nếu như Viện Kiểm sát mà đưa ra quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906287/quyen-7-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.