Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lên xe đi đến Ninh Uyển ăn tiệc. Đường Diệu Văn thở dài nói:
- Bí thư Triệu, xem ra Khuê Dương đúng là đạp vào kho báu. Hạng mục này của bọn họ bằng hai năm cố gắng của chúng ta, hơn nữa hiệu quả của hạng mục này là rất lớn.
- Lão Đường, không nên nghĩ việc đơn giản như vậy. Theo tôi hiểu về hạng mục này thì than bùn không phải mới xuất hiện ở Khuê Dương, sao trước đây không có công ty nào muốn tới Khuê Dương?
Đường Diệu Văn ngẩn ra rồi nói:
- trong này còn có vấn đề gì sao?
- Nhà máy khai thác than bùn xây dựng ở thị trấn Thanh Phổ, nó nằm phía Tây Nam Khuê Dương, ở sâu trong núi, cách huyện thành Khuê Dương 45km, trong đó có 30km là đường khó đi, lại là đường núi. Như vậy hạng mục hơn một trăm vạn tấn than xây dựng ở Thanh Phổ thì điều kiện giao thông như vậy sao có thể giải quyết? Mà quốc lộ 915 của Khuê Dương còn có mấy chục Km đường xấu tới Ninh Lăng, nếu như xây dựng nhà máy ở đây thì hệ thống giao thông của Khuê Dương bây giờ sao có thể chống được hạng mục này. Điều này có nghĩa đường trong nội bộ Khuê Dương sẽ phải làm lại, như vậy khoản đầu tư sẽ là bao nhiêu? Mà nghe nói Thị xã đã hứa với tập đoàn kia rằng mấy con đường này sẽ do Thị xã và huyện phụ trách xây dựng.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng:
- Trong một hai năm mà tài chính Thị xã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906267/quyen-7-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.