Quay về nhà cũ ở Giang Miếu đã trở thành quy củ ước định hàng năm, bởi vì tính đặc thù công việc của Triệu Quốc Đống cho nên vốn định tập trung vào 28 hoặc 30 tháng chạp nhưng gia đình buộc lòng phải dời ngày lại. Chẳng qua mọi người trong nhà hiện giờ cũng đều đang rất bận rộn, ngay cả trong ngày nghỉ mà Triệu Vân Hải cũng bị bắt chạy tới Ninh Ba một chuyến, bận bận rộn rộn mãi cho đến trước tết âm lịch mới trở về gấp.
Bận thì bận nhưng Triệu Vân Hải cũng khá vui, một học sinh có thể tham gia một cuộc đàm phán buôn bán quy mô như vậy thì dù không quyền quyết định nhưng ít nhất cũng có thể mở rộng tầm mắt, gia tăng kiến thức, coi như là một lần thực tập rèn luyện.
Mấy ngày ở Giang Miếu khá yên bình, mùng một mùng hai tết bình thường đều là thời điểm gia đình và người thân gặp gỡ, thông thường đến mùng 3 mới bắt đầu đi thăm bạn bè, hàng xóm, còn không khí tết nhất cũng phải kéo dài tới 15 tháng giêng thì mới dần dần nhạt đi.
Lưu Thành đen gầy rất nhiều nhưng tinh thần thì lại rất tốt, hơn nữa vừa nhắc tới sản phẩm về ong là hắn lại mặt mày hớn hở thao thao bất tuyệt, sự nhiệt tình đầy đắc ý này thật làm cho người ta hâm mộ.
Từ mùi vị đặc biệt và giá trị dinh dưỡng của mật ong trong cánh rừng bồ đề trên dãy núi Trường Bạch cho tới triển vọng phát triển nguồn mật ở Vân Nam và Tân Cương, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906217/quyen-7-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.