Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh, trên thực tế sau khi biết mình không thoát nạn, hắn lại yên tâm. Ngã một lần có gì chứ, nhất là hắn còn trẻ như vậy. Hắn mới 25, 26 đã thành Chủ tịch huyện, bị ngăn cản một chút cũng khiến tâm lý người ta thấy cân bằng. Kể cả vị Bí thư huyện ủy La Đại Hải này.
Tuổi là vàng, văn bằng không thể thiếu, câu này là rất quan trọng. Nhưng câu đầu tiên lại đi về hướng ngược so với suy nghĩ của mình. Tuổi trẻ trong mắt lãnh đạo, thậm chí người bình thường là không phù hợp làm lãnh đạo chủ yếu. Dù là năng lực giỏi nhưng kinh nghiệm công tác không đủ.
Đường đi tới của hắn khá thuận lợi, nhất là sau khi tới Hoa Lâm. Đầu tiên là Phó chủ tịch huyện, sau đó là Phó chủ tịch thường trực, sau đó là Chủ tịch huyện chỉ mất vài tháng. Nói cách khác từ Phó chủ tịch lên làm Chủ tịch huyện thì hắn chỉ mất có gần năm, những người khác cả đời cũng không làm được như vậy.
Rất nhiều người chắc cũng chỉ sợ ghen ghét mình lên như diều gặp gió, nên muốn chèn ép.
Điện thoại di động của La Đại Hải vang lên, y nặng nề nghe điện mà nói:
- Vâng, tôi là La Đại Hải, tôi và Chủ tịch Triệu đang ngồi nghe ngài thông báo. Gì ạ? Tạm thời tránh né, không phải là đình chỉ sao? Vậy tạm thời tránh né có ý gì. Bây giờ Hoa Lâm đang phát triển trong giai đoạn rất quan trọng, không thể không có Chủ tịch Triệu. Tôi là Bí thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906122/quyen-6-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.