Lời tâm huyết của Liễu Đạo Nguyên làm Triệu Quốc Đống có chút cảm động. Liễu Đạo Nguyên từ Ban Tổ chức cán bộ đi ra, nói chuyện thường là hàm súc chứ không mấy khi rõ ràng như thế này, đây là do đối phương tin tưởng và coi trọng hắn.
- Lời của anh, em sẽ ghi nhớ trong lòng.
Triệu Quốc Đống chỉ nói một câu để tỏ thái độ của mình.
- Ừ, không cần quá câu nệ. Chánh Dương cũng đánh giá chú rất cao. Chú khác bọn anh, chú có ưu thế về tuổi là điều bọn anh không thể so sánh. Lúc anh bằng tuổi chứ thì không hiểu gì, cho nên bọn anh đánh giá chú rất cao.
Liễu Đạo Nguyên cười nói:
- Có thể tác phong làm việc của anh và Chánh Dương khác nhau, cho nên khi trao đổi với chú cũng khác nhau. Điều này chính là nguyên nhân cần chú xử lý theo tùy tình hình.
Liễu Đạo Nguyên nói như vậy làm Triệu Quốc Đống hơi động tâm, điều này nói rõ vị trí của hắn trong mắt bọn họ. Kể cả lúc trước khi hắn làm Phó chủ tịch thường trực huyện, Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên đều không chú ý. Đến khi hắn làm Chủ tịch huyện thì bọn họ mới coi hắn là người có cùng tiếng nói.
Nhà hàng Đào Nguyên bề ngoài bình thường nhưng sau lưng có rừng đào, vào trong rất mát mẻ. Mặc dù còn một thời gian nữa hoa đào mới nở nhưng đi dưới tàn cây cũng có thể cảm nhận hơi thở mùa xuân.
Dưới hàng đào bày hai chiếc bàn, hoa quả, nước có đủ, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906081/quyen-6-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.