Triệu Quốc Đống giơ súng lên bắn, một con gà rừng ngã trong bụi cỏ.
- Chủ tịch Triệu bắn giỏi quá.
Một giọng từ sau lưng truyền tới, Triệu Quốc Đống không nhìn cũng biết là ai.
- Lão Vương, đây mà là giỏi ư? Dùng súng này thì đâu thể biết là giỏi hay không? Anh có có phải trêu tôi không?
- Ha ha, ở đây sớm đã cấm săn bắn, dù là súng săn cũng là do tôi tìm từ dưới mới có. Tôi không phải lo lắng hình tượng của lãnh đạo sao. Chẳng may ai thấy chúng ta cầm súng săn ở khu vực cấm săn bắn thì có phải là xấu hổ không?
Vương Nhị Khải cười nói:
- Đây không phải là Mã Thủ nên cẩn thận vẫn hơn.
- Ừ, được rồi, chơi ở đây cũng thoải mái. Tôi cũng không mong săn được gì, chỉ là tìm cảm giác mà thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lão Du, anh chơi có vui không thế?
- Bỏ đi, Chủ tịch Triệu, tôi không giỏi mấy thứ này.
Du Minh Phú vội vàng lắc đầu, trong tay đang cầm cái túi to. Trong này chỉ có gà rừng, thỏ hoang, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thích thưởng thức hương vị thôn quê.
- Lão Vương, điểm ranh giới giữa xã Kỳ Lân các anh và thị trấn Mã Thủ là ở đâu?
Triệu Quốc Đống trèo lên một ngọn đồi nhìn ra xung quanh.
- Ở đây không dễ phân chia, cũng không có ai mà, toàn là núi. Ngoài chút kiểm lâm ra thì chẳng có ai.
Vương Nhị Khải cười nói:
- Tôi chỉ biết bên này núi có mấy hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905950/quyen-5-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.