Từ Hoành nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống, y xác nhận Triệu Quốc Đống không phải nói bừa nên gật đầu nói:
- Quốc Đống, không cần biết cậu đi đâu, ít nhất cậu có suy nghĩ này là được rồi. Xuống cơ sở rèn luyện mặc dù khổ nhưng đúng là cho con người ta học được nhiều thứ mà cả đời không thể tiếp xúc. Tôi không hối hận quãng thời gian khó quên đó.
- Được rồi, hai người đừng ở đó ra vẻ thâm thúy nữa. Hai ông chủ nếu muốn so về kinh nghiệm và lý tưởng thì về sau có thời gian nhấm nháp. Nào, uống rượu, đừng lãng phí rượu nho nước Pháp.
Nếu người khác đã dùng toàn lực mà hoạt động, Triệu Quốc Đống biết mình không thể ngồi im một chỗ mà đợi bánh rơi xuống đầu, cũng phải tìm kiếm quan hệ thì mới có thể thực hiện ý đồ chứ.
Từ Hoành nhắc cũng có lý. Việc lựa chọn nhiều cán bộ trẻ tuổi xuống cơ sở rèn luyện thì không thể tới mấy huyện giàu được, hơn phân nửa là tới huyện nghèo khó. Không chừng lúc xuống lãnh đạo địa phương cũng không coi trọng, không được chào đón.
Toàn tỉnh có 14 thành phố, Thị xã trực thuộc có thể chia làm ba loại. Một loại chỉ có riêng An Đô – thủ phủ của tỉnh An Nguyên, là thành phố lớn hàng đầu của khu vực Trung tây, dù là từ chính trị, kinh tế, văn hóa, giao thông, lịch sử, địa lý, dân cư đều không hổ là trung tâm.
An Đô về bất cứ chỉ tiêu gì cũng không thành phố nào sánh bằng. GDP chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905843/quyen-4-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.