Triệu Vân Hải nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy cũng cười rộ lên:
- Anh, anh hai cầm điện thoại di động trong tay đúng là rất oai đó.
- Được rồi, em đừng giải thích cho Đức Sơn. Thằng này bị anh đánh cho lớn, anh còn không biết nó như thế nào sao? Đây là sợ người trên đời không biết nó có tiền. Em xem đi, lần này về không biết còn ra vẻ như thế nào.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Anh, anh đừng nói anh hai như vậy. Anh hai thay đổi nhiều, đến trường đều gọi em ra ngoài ăn, nói vài câu rồi đi, làm chuyện gì cũng không lộ ra. Đều do em ép mãi mới nói.
Triệu Vân Hải rất quý Đức Sơn. Lúc nó đi học thì Đức Sơn không ít lần ra mặt giúp.
- Ừ, từng tuổi này rồi còn làm mấy việc đó làm gì? Nước suối Thương Lãng chỉ để mấy anh em ta biết, bố mẹ cũng không được nói, bên ngoài càng không. Bây giờ công ty vừa mới bắt đầu phát triển, phải vùi đầu làm việc mới đúng. Em học luật kinh tế nên vừa vặn có thể tới công ty làm cố vấn.
Triệu Quốc Đống ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Công ty này cũng có phần của em.
- Có phần của em sao?
Triệu Vân Hải có chút khó hiểu nói:
- Anh, không phải do các anh làm sao, sao có phần em?
- Công ty sáng lập do anh chia cổ phần, em và chị cả là cổ đông nhỏ, chủ yếu do Đức Sơn và Trường Xuyên phụ trách kinh doanh, anh không thích hợp tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905818/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.