Xe Toyota chạy qua các chỗ sóc, Triệu Quốc Đống đã tê dại. Các nữ đồng chí của Ủy ban kế hoạch phát triển lại không chịu nổi, không ngừng kêu lên.
- Bá Cao, nghỉ chút đi.
Triệu Quốc Đống nói rồi lấy khăn giấy đưa cho một người phụ nữ đang chảy nước mắt.
Triệu Quốc Đống lên xe đưa cho bác tài một bao Hồng Sơn. Lái xe đỗ xe vào bên phải. Đám người như người mới ra tù vội vàng mở cửa ra ngoài. Ngoài ra còn mấy nữ đồng chí khác phải ngồi xuống ven đường mà nôn.
- Mẹ kiếp, đường này làm như thế nào vậy hả? Tôi nhớ năm trước đến Tân Châu còn không kém như vậy, sao một năm đã thành thế?
Một người đàn ông trung niên hói đầu tức giận nói, vừa nói vừa xoa xoa eo.
- Trưởng phòng Từ, từ An Đô chúng ta tới được thành phố Đan Thành là 36km mà mất bao lâu? Hơn nửa tiếng, xe tắc hai lần. Cũng may cảnh sát giao thông khá chuyên nghiệp giải quyết nhanh nên mới chỉ tắc trong chốc lát. Có một hai lái xe không tuân theo luật thì còn tắc lâu hơn. Nếu không chiều chúng ta mới tới được huyện Ngân Sơn.
Triệu Quốc Đống nói.
- Toàn là xe siêu trường siêu trọng, nhìn xem, các xe này phải trên 20 tấn, hơn nữa thêm khung xe còn nặng hơn nữa.
Một nhân viên cùng Phòng cao tốc với Triệu Quốc Đống nhìn đường mà nói:
- Cứ như vậy đường tốt đến đâu cũng chỉ có thể hỏng, tải trọng xe quá lớn.
Lão Từ - Ủy ban kế hoạch phát triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905783/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.