Triệu Quốc Đống đúng là muốn cảm ơn cuộc điện của Đồng Mạn. Chỉ là hắn không có nhiều tâm tư mà nói chuyện với Đồng Mạn, chỉ ừ ừ vài câu rồi dập máy. Lúc này hắn mới phát hiện Cù Vận Bạch đang lặng lẽ ngồi cạnh hắn.
- Cù tỷ, em thất thần bao lâu rồi?
- Ừ, nửa tiếng rồi.
Cù Vận Bạch gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống nằm xuống bãi cỏ:
- Em và Cù tỷ đã quen gần năm rồi. Em vẫn còn nhớ khi đó chị mặc quần áo gì, đúng là tranh sắc với Trưởng ban Vưu.
- Từ lúc đó đã chú ý đến người ta sao?
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Vậy thì không, chỉ là cảm thấy một người phụ nữ hơn em vài tuổi, không ngờ còn dám nhận việc khó khăn ở Khu Khai Phát, em đúng là khá phục. Em mới đầu khi vào Khu Khai Phát cũng lo lắng mà.
Triệu Quốc Đống như chìm đắm vào quá khứ.
- Cù tỷ, còn nhớ lần chúng ta gặp ở công ty cơ khí Lợi Đạt không? Thấy Cù tỷ lo lắng như vậy, em cũng thật sự lo lắng, chuyện này sao lại xảy ra với Cù tỷ, chẳng may...
Triệu Quốc Đống thoáng cái đã bị Cù Vận Bạch bịt miệng lại:
- Quốc Đống, em cố ý hả?
Triệu Quốc Đống cười cười đẩy tay Cù Vận Bạch ra rồi chớp mắt nói:
- Em chẳng qua chỉ muốn Cù tỷ có ấn tượng về em mà thôi. Chẳng qua sức chịu của Cù tỷ đúng là có hạn. May là Wc gần đó nếu không?
Cù Vận Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905769/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.