- Hừ, ông cho rằng tôi quan hệ đều là công ty nhà nước sao. Tôi cũng thích nhận tiền mặt hơn.
Phòng Tử Toàn chép chép miệng mà nói:
- Trong cặp có 200 ngàn. Tôi phải ngồi trong công ty bọn họ ba ngày, một trăm vạn gạch. Mai còn có một công ty nữa, hai trăm vạn gạch. Nếu không trả tiền thì tôi ngừng cung cấp. Bây giờ có khi là anh muốn có gạch, hơn nữa phải trả tiền ngay. Nếu không muốn duy trì quan hệ cũ thì tôi đã cắt đứt hàng của y.
- Ừ, xem ra ông cũng biết nắm quyền chủ động trong tay mình rồi. Nhưng các khách lớn thì phải duy trì quan hệ, một khi thị trường không ổn thì ông lại phải nhờ người ta.
Triệu Quốc Đống nhắc.
- Ha ha, tôi biết, làm ngành này không ai có thể rõ ràng cả. Năm nay bán được, sang năm thành thị trường người khác, không có mấy khách lớn sao được? Tôi đồng ý để bọn họ nợ lâu cũng là duy trì quan hệ.
Phòng Tử Toàn có chút đắc ý nói:
- Hơn nữa quan hệ cá nhân cũng phải làm tốt. Tôi không ngu đâu.
- Xem ra ông định làm lâu dài ở Nhà máy gạch sao?
- Ông có ý gì? Chẳng lẽ ông còn bảo tôi về nhà máy làm sao? Ông không biết nhà máy sắp đóng cửa ư?
Phòng Tử Toàn có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống:
- Khổng Nguyệt không nói với ông ư?
- Nói gì với tôi?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
- Nhà máy bảo cô ấy tự bỏ tiền đi học, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905755/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.