Hội nghị kết thúc thì cũng đã quá 6h chiều, trong trụ sở đã không còn được mấy người, ngoài bóng người thấp thoáng ở phòng trực ban. Tiếng khởi động ô tô vang lên liên tục, vèo một cái đã không còn mấy chiếc xe.
Triệu Quốc Đống thuần thục lái xe vòng đi ra ngoài thì thấy một bóng người đỏ rực đang phất phất tay với mình, đó không phải là Đồng Mạn thì là ai chứ?
Vui vẻ lên xe xong Đồng Mạn xoa xoa tay, trời tháng ba còn hơi lạnh, nhất là khi thời tiết không được tốt.
Khuôn mặt của Đồng Mạn bị gió lạnh thổi khiến đỏ bừng trông rất là đáng yêu, lại phối hợp với đội mắt sáng nhấp nháy thì trông giống búp bê trong tủ hàng.
- Tiểu Mạn, cô tiến bộ rồi đó, dù có muộn cũng đợi tôi mời ăn cơm à?
Triệu Quốc Đống vừa trêu Đồng Mạn vừa hỏi:
- Nói đi, tới đâu ăn đây?
- Ừ, tới quán lẩu Mai Giang đi! Ông mới lên làm phó trưởng đồn nên lần này nhất định phải bắt khao thỏa thê mới được!
Đồng Mạn nghiêng đầu cười tinh nghịch.
- Quán lẩu Mai Giang? Đó là ở chỗ nào?
Mới đi hơn nửa năm mà Triệu Quốc Đống phát hiện mình như đã lạc hậu rồi.
- Tôi từ xã lên thì sao biết được các nơi xa hoa ở huyện chứ.
- Mới mở, nghe nói rất đông đúc, nếu không thì chúng ta không đi nữa, nghe nói nơi đó khá đắt tiền.
Nghe thấy Triệu Quốc Đống hỏi như vậy thì Đồng Mạn có phần e ngại.
- Hứ, một Tiểu Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905493/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.