Kính Hải bực tức bỏ máy xuống. Trong văn phòng ngồi đầy người, hắn hút một hơi thuốc rồi nói:
- Tôi sớm bảo các anh nói nó đi đầu thú rồi còn không đi? Lần này biết rồi đến tìm tôi ư, lúc đầu tôi nói sao các người không nghe?
- Chú hai, nhà lão Tào có một thằng con trai. Ai cũng biết Công an huyện không nên vào, vào có khi không ra được mà. Không phải chỉ hy vọng qua vài năm là chuyện nó nhạt đi sao? Ai biết thằng họ Triệu lại ra tay ác như vậy?
Nói chuyện là anh rể của Kính Hải, một ông chủ nhỏ kinh doanh xe vận chuyển và máy móc nông nghiệp ở Thị trấn Giang Miếu.
- Hừ, tôi hỏi rồi, không đơn giản như vậy đâu. Cục Công an cũng hỏi tới việc này.
Kính Hải nghĩ đến Trương Đức Tài nói Cục Công an cũng quan tâm, hắn không khỏi run lên.
Chẳng lẽ Nhà máy dệt thật sự tố cáo lên tận thành phố sao? Vậy đúng là không dễ xử lý, thằng Tào Kiến này lại không muốn nói thật. Từ lời của Triệu Quốc Đống có thể thấy vấn đề của Tào Kiến rất nghiêm trọng, tội côn đồ vừa nặng vừa nhẹ.
- Hả? Chú hai, vậy chú nhất định phải nghĩ cách giúp chúng tôi. Tào Kiến nếu bị tù tám năm thì đời này của nó coi như xong.
Chị Kính Hải sợ hãi vội vàng khóc rống lên.
- Được rồi, tôi biết rồi, anh chị về đi đừng ở đây làm tôi đau đầu.
Kính Hải càng lúc càng bực bội và đuổi người nhà về.
Mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905470/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.